Có tiếng ồn mới ở cửa.
"C. Có chuyện gì xảy ra?"
Một người đàn ông Siberia to lớn hơn đến, giọng nói của hắn ta cũng thô ráp hơn, có một chất giọng Siberia đậm đặc.
Người đàn ông được gọi là “C” trả lời một cách ngắn gọn: "Không có gì."
Hắn ta nhấc Lận Hoài Sinh đang nằm sấp trên đất lên, gần như khi C nắm lấy cổ tay của Lận Hoài Sinh, thì chàng trai trẻ này đã nhanh chóng nắm chặt lấy hắn ta, móng tay có chút bùn đâm vào da thịt của C, đó là chỗ dựa hay vũ khí của cậu? Dù sao, lúc này cậu vừa mới gây ra một chút đau đớn không đáng kể cho người đàn ông.
Con cừu mù không biết rằng mình đã gây tổn thương cho người đàn ông, nên mục đích của cậu chắc chắn không phải tấn công. Nếu ngón tay của cậu là chỗ dựa, thì cậu chỉ đang hành động thân mật một cách kỳ diệu theo mong cuốn của cậu. Cậu không thể đâm xuyên qua da thịt và mạch máu của người đàn ông, chỉ có thể bị người ta nắm chặt cho đến chết trước. Sau khi C đẩy tay của Lận Hoài Sinh ra, thì hắn ta đã nhìn thấy sự thất vọng rõ ràng trên khuôn mặt Lận Hoài Sinh, cộng thêm đôi mắt mờ mịt của cậu, trông rất đáng thương.
Người trợ lý của C đi vào, nhìn vào người châu Á nhỏ bé như con gà con bên cạnh C.
"Chọn người này à."
C cắt ngang: "Không." Hắn ta không biết tại sao mình lại phải thay đổi kế hoạch ban đầu, nhưng hắn ta vẫn nhẹ nhàng nói: "Cậu chọn một trong hai người khác, rồi cứ chiếu theo những ngày trước mà làm."
Người đàn ông ra lệnh cho cấp dưới xong thì tự mình tháo dây buộc trên chân Lận Hoài Sinh và đẩy cậu một chút ra hiệu cậu đi theo mình.
Thanh niên vẫn chưa thích nghi với tình trạng mù hai mắt của mình, mặc dù sức đẩy của C là rất nhẹ nhàng, nhưng cậu vẫn trượt chân một cái. C cảm thấy không nói được gì, vì vậy hắn ta lại buộc một sợi dây trên cổ tay Lận Hoài Sinh, như việc dắt một con cừu thật sự, tự mình đưa một mình cậu ra ngoài.
***
C từ bỏ việc làm tàn nhẫn mà ban đầu muốn làm với con tin gầy yếu này. Nhưng đối với Lận Hoài Sinh, điều này không nhất định là một điều tốt. Sự đau đớn trước đây cậu đã từng trải qua và đã hiểu rõ về nó, nhưng hiện tại điều cậu phải chịu đựng có thể càng đáng sợ hơn bởi vì sự không biết trước.
Nhưng Lận Hoài Sinh không sợ.
Một chút cũng không.
Cậu không thấy người đàn ông phía trước, nhưng thông qua việc kéo dây trên cổ tay, cậu có thể cảm nhận được người đó chỉ cách vài bước ở trước mặt mình. Lận Hoài Sinh cảm thấy an tâm, đi lảo đảo theo, đôi khi đi chậm thì bị kéo đi, đôi khi thì đi nhanh rồi va vào lưng người đàn ông. Tất nhiên, lực va chạm của cậu cũng rất nhẹ nhàng, có thể tưởng tượng như một loại động vật mềm mại đáng yêu đầu người, đang đùa nghịch với con người.
Nhưng C thà đây là một cuộc tấn công bất ngờ, bởi vì hắn ta không quen với điều này.
Hắn ta vẫn cho rằng mọi hành động của người thanh niên này đều có ý đồ đen tối. Trên thế giới có hàng triệu người gây hại và bị hại, hàng triệu lần điên cuồng và bệnh hoạn, tại sao lại chọn hắn ta và cậu? Nếu đây là sự cám dỗ tràn ngập tuyệt vọng của một thanh niên không biết đường, hắn ta sẽ khiến Lận Hoài chìm trong hối hận và tuyệt vọng.
C đã dừng lại, nhưng Lận Hoài Sinh vẫn mù quáng theo sau.
Trước khi Lận Hoài Sinh va vào lần nữa, người đàn ông đã vươn tay chặn lại. Ngón tay của người đàn ông chạm vào trán của Lận Hoài Sinh, cậu thanh niên này ngẩn ngơ một chút, sau đó ngoan ngoãn dừng lại. Nếu cậu thật sự không thể nhìn thấy, thì không cần phải nhìn lên nữa, đưa ra sự tôn kính và ngưỡng mộ của mình, còn nếu cậu có thể nhìn thấy, thì đôi mắt của cậu lúc này chính là vũ khí mạnh nhất.
"Tiên sinh?"
Giọng nói của cậu có chút khàn. Đúng vậy, đã khóc mà không uống nước trong thời gian dài như vậy sao có thể không khàn cho được, nghe qua có vẻ thảm hại, còn gọi người khác là tiên sinh, đây chắc chắn là âm mưu của con cừu này. Chúa sẽ tạo ra những con người khác nhau, chắc chắn có lúc Chúa đã ưu ái những người trong sáng như thế này, nên đã tạo ra hình dạng trong sáng nhất. Nhưng theo C nghĩ, sự trong sáng này có thể là trong ngoài không đồng nhất.
Lận Hoài Sinh không cảm nhận được sự nghi ngờ và quan sát của người đàn ông đối với mình, cậu bây giờ là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế giới, dù đã trưởng thành, cũng có niềm vui mà không ai sánh bằng. Vì kẻ cầm đầu bọn bắt cóc đã thả một mình cậu ra và mang cậu đi cùng. Cậu không bị đánh đập, đó là sự ưu ái duy nhất, vì vậy bây giờ cậu rất hạnh phúc. Nhưng vì không thể nhìn thấy, cậu luôn sợ niềm vui này sẽ không thể thuộc về cậu mãi mãi, nên khi ông trùm không nói gì, cậu sẽ lo lắng và vụng về, muốn tay vươn ra để chạm vào bất cứ thứ gì thuộc về người đàn ông.
"Ngài muốn đưa tôi đi đâu?"
Con cừu châu Á đang cố gắng thể hiện bản thân mình ngoan ngoãn nhất, nhưng người đàn ông vẫn im lặng. Trái tim của cậu trùng xuống, cậu tự hỏi liệu mình có phản ứng không tốt, nên không nhận được sự yêu thích của kẻ cầm đầu hay không. Bây giờ cậu không thể nhìn thấy gì, nếu quay trở lại nơi bị giam cầm, có thể cậu sẽ phát điện, chắc chắn sẽ phát điên. Cậu thanh niên trở nên lo lắng rõ ràng, cậu hoàn toàn không biết làm thế nào để làm người khác vui lòng, những việc cậu làm và những lời cậu nói bắt đầu trở nên vô lý. Cuối cùng, cậu lựa chọn thành thật và cầu xin.
“Ngài có thể nói chuyện với tôi được không? Ngài hãy phát ra một chút âm thanh đi...”
C không muốn làm theo mong muốn của cậu. Hắn ta chỉ muốn nhìn thấy sự mất tự tin của Lận Hoài Sinh. Người thanh niên đứng trước mặt vẫn còn quá trẻ, không thể chịu đựng bất kỳ thất bại nào, Lận Hoài Sinh cảm thấy lạc lõng đứng tại chỗ. Cậu không có cách nào, bất kỳ phản kháng mãnh liệt nào của mình cũng không thể thực sự làm tổn thương cơ thể và tinh thần của kẻ bắt cóc, sự yếu đuối và mềm mại của cậu trở thành nỗi đau mà bản thân cậu không thể tự lừa dối.
Ai cũng có thể bắt nạt cậu.
Cuối cùng, điều này lại trở thành điểm hấp dẫn nhất trên cơ thể cậu.
Người đàn ông không rút tay lại và vẫn lưu luyến quanh khóe mắt của Lận Hoài Sinh. Bàn tay này đã từng phá hủy từng dây thần kinh nhạy cảm của con cừu này, bây giờ cũng có thể phá hủy đôi mắt của cậu, có mù hay không cũng không quan trọng nữa. Nhưng Lận Hoài Sinh lại đưa gần, mong bàn tay nóng bỏng của người đàn ông này thực sự chạm vào mí mắt của mình. Lông mi của cậu rủ xuống như cánh bướm, nhưng cậu lại coi bàn tay của người đàn ông trở thành cánh bướm, cẩn thận chờ đợi lần dừng lại của hắn ta. Cậu chờ đợi cho đến khi có được cánh bướm của mình, cuối cùng, cậu cũng có giữ lấy được nhiệt độ này.
Kẻ bắt cóc vẫn im lặng.
Nhưng họ dường như lại bất ngờ làm hòa.
Lâm Hoài Sinh nhẹ nhàng nắm lấy tay của C, rồi cười với hắn ta. C nhìn thấy dây buộc trên cổ tay cậu, do bàn tay nâng cao và vươn lên liên tục, khiến vết thương trên tay thanh niên đã trở nên thảm hại không thể nhìn nổi.
Sau khi được giải thoát khỏi sự trói buộc ở chân, Lận Hoài Sinh cũng được tháo dây thừng quấn quanh cổ tay. Cậu đã lấy lại sự tự do.
Nhưng cậu lại không thể nhìn thấy con đường phía trước, làm sao để đi tiếp?
C chỉ cần hai ngón tay là có thể bao lấy cổ tay cậu, dễ dàng dẫn cậu đi.
C đã đưa Lâm Hoài Sinh vào một căn phòng khác.
Lâm Hoài Sinh đi mà không biết hướng, chỉ biết khoảng cách không gần. Có lẽ nơi họ đang bị giam giữ là một chỗ rất lớn, có vô số căn phòng như vậy, nhưng đáng tiếc, Lận Hoài Sinh không thể phân biệt được sự khác biệt giữa chúng. Vì vậy, anh chỉ có thể tưởng tượng xem kẻ bắt cóc đã đưa anh đến một căn phòng như thế nào? Có phải là nơi hắn ta thường nghỉ ngơi hay không?
Nhưng người đàn ông sẽ không nói cho cậu biết. Sau khi đưa cậu thanh niên đến một chiếc ghế sofa nhỏ và để cậu ngồi xuống, người đàn ông đã đóng cửa lại và rời đi.
Có cách để kiểm tra xem một người có thể dũng cảm đến mức nào khi người đó có can đảm diễn trò trước mặt người đàn ông. Hắn ta không ở trong căn phòng đó, nhưng qua thiết bị, hắn ta vẫn có thể nhìn thấy hành động của Lận Hoài Sinh một cách rõ ràng. Cậu thanh niên trở nên rất bất an ngay sau khi người đàn ông rời đi, chiếc ghế sofa không còn mang lại sự thoải mái cho cậu, cậu ngồi thẳng lưng, hầu như không chạm vào chỗ dựa, bắt đầu quay đi quay lại tìm kiếm phương hướng của chiếc cửa. Sau đó, cậu bắt trở nên bồn chồn hơn, đứng dậy và cố gắng tìm kiếm cách thoát ra khỏi căn phòng này. Va vào ghế và góc bàn, những vật trang trí hiếm hoi trong căn phòng đều trở thành kẻ thù của cậu, cậu va vào chúng một cách hoảng loạn khiến cho căn phòng trở nên lộn xộn hơn, nhưng không hề lo lắng về những vết thương do va chạm. Cuối cùng, anh chỉ có thể ngồi xuống sàn nhà, từng chút một mò mẫm tìm tòi và bảo vệ bản thân khỏi bị tổn thương. Cậu chạm vào tường, chạm vào cửa, cậu dùng tay đo lường kích thước căn phòng này, nhưng vẫn không có khả năng thoát ra ngoài. Hiệu ứng của việc thu âm không tốt, hoặc có thể cậu luôn khóc rất nhỏ tiếng, C ngồi trước màn hình giám sát, yên lặng xem một bộ phim câm kéo dài vài giờ. Bộ phim chỉ diễn tả sự đau khổ của đứa trẻ đó. Ngay cả khi đồng bọn của hắn ta cũng đã tra tấn xong những con tin khác và trở về, tiến lại gần và cướp đi một nửa chỗ ngồi, sau đó ngay lập tức quay sang hỏi C - người đã cướp đi con tin tội nghiệp nhất.
"C, cậu đang làm gì?"
Người đàn ông không trả lời câu hỏi này.
Hắn ta đột nhiên không muốn nói, cũng không muốn người khác hiểu. Người khác không thể hiểu được những gì đang diễn ra giữa hắn ta và con cừu này, vì cuộc thi đấu căng thẳng chỉ liên quan đến hắn ta và Lận Hoài Sinh. Mặc dù có ba con tin, mặc dù có hai tên bắt cóc, nhưng họ đột nhiên trở thành kẻ bắt cóc và con tin duy nhất của nhau.
Trên video, cậu thanh niên trốn trong góc, cậu đã không cử động trong một thời gian dài, giống như đã chết.
Chiếc ghế bị kéo ra, C bất ngờ đứng dậy và rời đi.
***
Cánh cửa được mở lại.
Và con cừu bị giam trong hộp này cũng sống lại. Chỉ trong một khoảnh khắc mở cửa, C nhìn thấy lưng Lận Hoài Sinh run lên một chút, thật đáng yêu, như thể hắn ta đã kiểm soát tất cả cảm xúc của đứa trẻ này, đứa trẻ này từ đây đã trở thành của hắn ta.
Bởi vì đây là cừu con, là bệnh nhân Stockholm riêng của hắn ta.
C chỉ đi hai bước, đối phương đã đi vô số bước. Mặc dù cậu đã biết từ những bài học trước đây rằng có rất nhiều chướng ngại vật ngăn cản cậu đang ở đây, nhưng cậu đột nhiên không muốn quan tâm nữa, cứ đi như vậy, trên một con đường đầy vết thương. Tên mù nhỏ này làm sao có thể biến căn phòng trở nên lộn xộn như vậy? C cảm thấy Lận Hoài Sinh quá xảo quyệt, quá xảo quyệt rồi.
Hắn ta vẫn tiếp tục kiểm tra lòng chân thành của đối phương, đứng yên chờ Lận Hoài Sinh bước đến.
Sau đó, đứa trẻ này đến, nó sẽ là chú chó hoang hoặc mèo hoang đáng thương nhất và đáng yêu nhất trên thế giới này, hắn ta sẽ muốn ôm cậu.
C nắm lấy cổ áo của Lận Hoài Sinh mạnh đến mức Lận Hoài Sinh phải kiểng chân lên.
Hắn ta muốn đánh cậu sao? Toàn thân Lận Hoài Sinh run rẩy không thể kiềm chế được, cậu không thể chịu đựng được điều này, đây là điều cậu cảm thấy sợ hãi nhất, nếu cậu bị đánh một lần nữa, chắc chắn cậu sẽ chết, chắc chắn sẽ chết. Cậu rất buồn, không hiểu tại sao sau khi cậu trở ngoan ngoãn, tên bắt cóc vẫn muốn đánh cậu, cậu chỉ có thể hy vọng người đối diện sẽ không đánh cậu. Chàng trai nhét đầu của mình vào lòng bàn tay của tên tội phạm, họ cách nhau rất gần, Lận Hoài Sinh dường như ngửi thấy mùi máu và mùi khói súng hỗn hợp trong cơ thể người đàn ông, và nhiệt độ của đối phương làm cho mùi này tràn ra ngoài.
Người đàn ông dùng lòng bàn tay có mùi như vậy, vuốt ve cậu như một con vật nhỏ, vuốt nhẹ tấm lưng cứng đờ của Lận Hoài Sinh.
Lận Hoài Sinh hiểu rồi.
Cuối cùng thì cậu cũng hiểu rõ ý đồ của tên tội phạm, cậu đang được hắn ta khen ngợi.
Cậu cười đến nỗi nước mắt rơi xuống, giống như một đứa trẻ trung thành nhất, cố gắng lại gần bàn tay và vòng tay của người đàn ông, trong những lời nói lắp bắp không ngừng, còn xen lẫn tiếng thở dài nhẹ nhõm.
"Cảm ơn, cảm ơn!"
"Cảm ơn ngài..."
Cuối cùng, người đó cũng trở thành kẻ bắt cóc duy nhất của cậu.
Đầu con cừu chôn trong vòng tay đầy mùi máu, cuối cùng cũng hiện ra một nụ cười rất tự tin.