Cạm Bẫy Cừu Non

Chương 11: Bắt cóc  - Stockholm (11)

Trước Sau

break

Đây là một cuộc cướp bóc trong bóng tối.

 

Con cừu nhỏ bị bắt cóc đang rơi những giọt nước mắt to như hạt đậu, chẳng mấy chốc cả khuôn mặt cậu đã ướt đẫm. Cậu chìm trong nỗi sợ hãi tột độ, cả người như sắp hỏng mất, miệng bị bịt chặt không thể khép lại, lưỡi thè ra, vô tình liếm phải vết thương trên lòng bàn tay của người đàn ông.  

 

Lận Hoài Sinh nghe thấy tiếng thở nặng nề của đối phương.

 

Đó là Arnold.

 

Có lẽ Arnold cũng không muốn một chiếc lưỡi trơn trượt, ẩm ướt chui thẳng vào vết thương của mình nên y đã nới lỏng lực tay đang bịt lấy phần dưới khuôn mặt của Lận Hoài Sinh. 

 

Y biết đứa trẻ này đang quá căng thẳng, với những dây thần kinh nhạy cảm và dễ tổn thương như vậy. Cơ thể dựa vào lòng y lúc này không ngừng run rẩy, Arnold phải chăm sóc cho cảm xúc của Lận Hoài Sinh, vì vậy anh cố gắng làm dịu giọng điệu của mình.

 

“Tôi sẽ buông tay, đừng sợ, cũng đừng kêu lên, được không?”

 

So với lời hứa hẹn của Arnold, Lận Hoài Sinh chủ yếu là bị nỗi sợ hãi do hai người đàn ông có thể hình và sức mạnh vượt trội áp đảo mang lại. Lận Hoài Sinh mất vài giây để bộ não trì trệ của cậu mới hoàn toàn hiểu được lời của Arnold, cậu run rẩy gật đầu.

 

Cậu vẫn đang khóc, nước mắt lại rơi lên tay Arnold. Có lẽ khe giữa ngón cái và ngón trỏ của y đã trở thành một cái hồ nhỏ đựng nước mắt của cậu chàng.

Arnold khẽ thở dài trong sự bất lực.

 

Nhưng việc chăm sóc những kẻ yếu đuối đã trở thành một phần bản năng của Arnold.

 

Huống chi, đây là một sinh mệnh đẹp đẽ và mong manh, nếu cậu cần thì không người đàn ông nào sẽ không cảm thấy sự thỏa mãn từ cảm giác nam tính tinh tế này.

 

“Tôi sẽ buông tay.”

 

Arnold liên tục đưa ra tín hiệu cho Lận Hoài Sinh, như thể cậu có thể kiểm soát tình huống này, nhưng thực ra Arnold đang âm thầm đếm giây, lắng nghe nhịp tim của người trong lòng mình từ từ bình ổn trở lại.

 

“Rất tốt, đứa trẻ ngoan, bây giờ tôi sẽ buông tay, được chứ?”

 

Sau khi Arnold nói xong thì nhanh chóng buông tay. Tiếng thở hổn hển của Lận Hoài Sinh vang lên rõ ràng trong bóng tối, nhưng cậu không la hét. Con cừu nhỏ hoảng loạn cuối cùng cũng không thu hút kẻ săn mồi.

 

Ngay cả Arnold cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Người đàn ông quỳ gối ngồi xuống đất, y vuốt ve tấm lưng vẫn đang run rẩy của chàng trai trẻ, không ngừng an ủi cậu bằng những lời khen ngợi mạnh mẽ.

 

“Thật ngoan, cảm ơn cậu.”

 

Lận Hoài Sinh vẫn chưa hết bàng hoàng, chỉ mơ màng dựa vào Arnold, còn những lời y nói, trong đầu cậu đang rối bời nên không nghe rõ.

 

Cuộc cướp bóc và ăn uống đã kết thúc. Bây giờ muốn biết là ai, câu trả lời đã quá rõ ràng. Israel ném cho Arnold mấy món đồ ăn mà anh ta không ăn, sau đó cúi xuống gần lại, vô hình trung khiến Lận Hoài Sinh bị kẹt giữa hai người, không thể nhúc nhích.

 

Sau nhiều ngày bị giam cầm, mắt của Israel đã gần như thích nghi với bóng tối. Giờ đây, anh ta có thể nhìn rõ từng đường nét tinh tế trên làn da của con cừu nhỏ, nhưng cậu bé lại không thể nhìn thấy anh ta.

 

Israel cảm thấy tiếc nuối vì điều này.

 

Có thứ gì đó nhanh chóng lướt qua dưới mắt cậu, lực rất nhẹ nên Lận Hoài Sinh không nhận ra, khuôn mặt cậu thoáng chút ngơ ngác, nhưng ngay sau đó, cậu nghe thấy tiếng cười thấp đầy thích thú của Israel.

 

Israel đưa tay, lau đi vết nước mắt trên mặt cừu non, anh ta tận hưởng sự mềm mại mà làn da mang lại, rồi đưa ngón tay cái thấm đầy nước mắt lên môi rồi liếm sạch.

 

Anh ta vừa thương hại cậu bé vì bị mù, vừa lợi dụng việc cậu không thể nhìn thấy mà hành động táo tợn trước mặt Lận Hoài Sinh.

 

Vừa liếm, anh ta vừa phàn nàn.

 

 

“Cừu nhỏ à, trong thức ăn mà cậu mang về không có nước.”

Mặc dù mục đích ban đầu của Lận Hoài Sinh là để hai người này có thể ăn uống, nhưng hành vi lật lọng và trơ tráo của Israel khiến cậu trong khoảnh khắc thực sự không kìm được muốn xé bỏ dây trói và đánh bể đầu anh ta. Trong các mối quan hệ xã hội của Lận Hoài Sinh, kiểu người như Israel là người mà cậu không giỏi và cũng không thích đối phó nhất.

 

Âm thanh mút mát của Israel rất rõ ràng, cừu nhỏ chậm chạp nhận ra, khuôn mặt cậu lập tức đỏ bừng. Lúc này, so với Israel thì Arnold phía sau lại mang đến cho cậu cảm giác nương tựa vô hình. Lận Hoài Sinh không nhịn được mà dựa vào phía sau. 

 

Lận Hoài Sinh gần như ngồi dựa vào lòng Arnold, khi cậu ngả người về phía sau, Arnold cũng phải rút đôi chân dài của mình lại để giữ khoảng cách lịch sự và đúng mực với cậu.

 

Israel nhìn với vẻ thích thú, thậm chí sẵn sàng làm cho hai người họ thêm phần lúng túng.

 

Anh ta cố ý tiến lại gần hơn, còn để Lận Hoài Sinh cảm nhận được hơi thở của mình. Anh ta nhất định là loại trẻ con xấu xa ở thị trấn, từ nhỏ đến lớn chuyên bắt nạt kẻ yếu và cả những cô gái mà anh ta thích. Cừu nhỏ rõ ràng đã giật mình, đôi lông mi đen như lông quạ bất chợt rung lên, đó là phản ứng của cậu sao? Israel mê man nghĩ. Đầu mũi của anh ta suýt nữa bị chạm vào.

 

Giờ đây, khi Israel đã no nê, tính cách xấu xa của anh ta lại trỗi dậy, bắt đầu gây rối không ngừng. Ngay cả khi Arnold ném cho anh ta ánh mắt cảnh cáo nghiêm khắc, điều đó cũng không làm Israel bớt hứng thú.

 

“Cừu nhỏ, trên mắt cậu có con bướm.”

 

Anh ta còn đưa tay ra muốn chạm vào lông mi của Lận Hoài Sinh.

 

Ngay khi Lận Hoài Sinh cảm thấy mình không thể chịu đựng thêm được nữa, cậu đột ngột nghe thấy nửa sau câu nói của Israel.

 

“Thật đẹp. Khi em khóc, đôi mắt sáng lấp lánh.” Israel cười khẽ, “Sáng như vậy… Cừu nhỏ, có khi nào mắt em không bị mù không?”

 

Lận Hoài Sinh khựng lại.

 

Lời nghi ngờ đùa cợt của Israel cũng khiến Arnold tỉnh ngộ. Arnold là người cảm nhận rõ ràng nhất trạng thái của chàng trai trẻ. Hiện tại Lận Hoài Sinh hoàn toàn cứng đờ, nhưng sự cứng đờ ấy dần pha trộn với run rẩy, như thể đó là một căn bệnh của cơ thể mà bản thân cậu không thể kiểm soát, các cơ bắp rung lên ngày càng mạnh, khiến Arnold không thể không quan tâm đến tình trạng của cậu.

 

“Cậu có ổn không…”

 

 

 

 

break
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Gả Cho Nam Thần
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc