Xác nhận Lâm Cửu bị đánh ngất, Nam Đăng mới có can đảm đến gần anh ta hơn.
Ngoại trừ Liên Dịch, trước nay cậu chưa từng nói chuyện với thiên sư khác.
Nam Đăng ngồi xổm xuống, hồi hộp mà đưa tay ra, kéo mảnh vải bịt hai mắt Lâm Cửu xuống và ghi nhớ diện mạo của hắn, rồi lại khẩn trương để lại.
Thiên sư này trông còn rất trẻ, cực kỳ phối hợp trả lời câu hỏi, Nam Đăng cảm thấy hẳn là hắn không nói dối.
Nếu đúng như lời hắn nói...... thiên sư đuổi tới khách sạn đêm hôm đó, xác suất cao là vì Liên Dịch, mà anh chạy trốn rồi, vẫn còn nguy cơ bị bắt lại như cũ.
Nam Đăng ngày càng lo lắng, có phải Liên Dịch sẽ giống như oán hồn, bị nhốt vào chỗ tương tự Tháp Nghiệp chướng hay không, hoặc là chịu trừng phạt nghiêm trọng hơn thế.
Cậu biết nghĩa của từ hãm hại, chẳng qua tư duy của người sống quá đỗi phức tạp, cậu nghĩ không ra là vì sao.
Lẽ nào chỉ vì thể chất của Liên Dịch đặc thù thôi à?
Thiên sư này nói cả người lẫn quỷ đều không dám tới gần Liên Dịch, cậu ở bên cạnh Liên Dịch lâu như vậy, từng cắn sinh hồn của anh, cũng từng làm người, không phải vẫn tốt đấy sao.
Vả lại Liên Dịch chẳng lạnh lùng chút nào, mỗi ngày anh đều sẽ giúp mình chỉnh nước ấm để tắm rửa, sấy khô tóc cho cậu.
Nam Đăng có chút khó chịu, bây giờ cậu rất muốn gặp Liên Dịch, chí ít phải biết anh có an toàn hay không.
Nhân sư dùng sức nhấc Lâm Cửu đang hôn mê lên, mang ra bên ngoài rồi tìm một chỗ thả xuống, đồng thời cắt đứt dây thừng trói buộc hắn.
Nó lặng lẽ rời đi, rất nhanh đã có thiên sư tuần tra phát hiện Lâm Cửu ngã ở ven đường.
Có người nhận ra hắn: "Đây là đệ tử của Ông trưởng lão! Mau nhìn xem xảy ra chuyện gì!"
Lâm Cửu được đút ít thuốc, mấy phút sau thì tỉnh lại.
Khi hay biết tự dưng mình tới được khu vực lân cận, Lâm Cửu chậm chạp không lên tiếng, cẩn thận đánh giá bốn phía.
"Các cậu không nhìn thấy người nào khả nghi sao?" Lâm Cửu hỏi, "Tôi bị người ta đánh ngất, rồi trói lại."
Hai mắt hắn không nhìn thấy, chỉ láng máng cảm nhận được ngoại trừ cậu thiếu niên hỏi chuyện, bên cạnh còn có hơi thở xa lạ, có điều hẳn không phải là oán hồn.
Sinh hồn của hắn không bị thiếu, oán hồn nào có khả năng nhịn không ăn hắn được.
"Bị đánh ngất rồi trói lại à?" Mấy tên thiên sư liếc nhìn nhau.
"Này...... có hơi giống thói quen của nhân sư", có người ngập ngừng nói, "Dạo gần đây cậu có tình cờ gặp phải nhân sư, rồi làm chuyện gì khiến nó không vui không?"
Thời gian nhân sư ở khu vực này đã lâu, không ít thiên sư đều hiểu rõ tính cách và hành vi của nó.
Hơn nữa Lâm Cửu bị trói, nhưng vẫn khỏe mạnh không bị thương, quả thực giống như của nhân sư làm.
Hắn tuyệt nhiên chưa từng gặp nhân sư, nhưng...... gốc hoa nguyệt quý bị hắn mang đi chẳng thấy đâu nữa.
Trong thời gian hắn hôn mê, đã có người cưỡng ép phá hủy cấm chế hắn thiết lập.
Lâm Cửu cúi đầu nhìn vết hằn do bị trói trên cổ tay, nghĩ đi nghĩ lại về chuyện xảy ra gần đây nhất, còn có cậu thiếu niên hỏi thăm Liên Dịch từ hắn.
Hắn cảm thấy mình lờ mờ mò được một chút đầu mối, tim đập không khỏi tăng tốc.
Nếu như là nhân sư mang hoa nguyệt quý đi, vậy người ở cùng với nhân sư, sẽ chỉ có thể là......
Một lát sau, Lâm Cửu ngẩng đầu lên: "Được, tôi biết rồi, chắc là lần trước......"
Hắn xấu hổ mà cười cười: "Hy vọng mấy vị coi như không thấy, tôi đi ngay đây."
Thiên sư trước mặt sáng tỏ gật đầu, bày vẻ chúng tôi đều hiểu mà.
Ở nơi này số lượng thiên sư bị nhân sư trói lại rồi dạy dỗ không ít, nói nữa thì quả thực rất mất mặt, cho nên đến bây giờ lúc không cần thiết, bọn họ trông thấy nhân sư liền đi đường vòng.
Lâm Cửu nói lời cảm với với mấy người, sau đó ba chân bốn cẳng chạy về.
Lúc hắn bị đánh ngất, thông tấn khí rơi ở phòng khách, may mà tình trạng hiện tại của hắn là đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm, chưa bỏ lỡ truyền tin quan trọng nào.
Lâm Cửu mở số của Ông Bình Nhiên ra, muốn nói cho ông biết tao ngộ[1] tối nay của mình, trước khi ấn gọi lại do dự.
[1] Chỉ duyên gặp gỡ tình cờ.
Nói đến cùng, tất cả chỉ là phỏng đoán của hắn mà thôi, hắn không có tận mắt nhìn thấy.
Hơn nữa nhân sư cố ý bịt mắt hắn, rõ ràng là không muốn cho hắn biết quá nhiều.
Thêm vào tình hình khắp các nơi gần đây không tốt lắm, nguồn gốc thật sự của bệnh dịch vẫn chưa giải quyết xong, nội bộ của nội viện......
Làm một đệ tử, đương nhiên Lâm Cửu tin tưởng thầy của mình, nhưng lúc này hắn vẫn quyết định chưa nói cho bất kỳ ai biết trước.
Nếu như thần không muốn bị tìm thấy, vậy bọn họ làm cái gì cũng đều là công cốc.
Chức trách của thiên sư, vẫn là phải lấy thanh lọc oán hồn, bảo vệ người dân làm trọng.
Vì vậy Lâm Cửu tắt thông tấn khí đi, coi như tất cả đêm nay chưa từng xảy ra.
Bên kia, nhân sư quay lại căn phòng nhỏ.
Nam Đăng ngồi cạnh giường thấp, tập trung tinh thần mà nhìn nguyệt quý trước mặt.
Cậu nhận ra rồi, đây là hoa cậu chăm ở trong sân nhà Liên Dịch.
Khi ấy cậu phát hiện chậu hoa trong nhà luôn phải thay đổi, còn tưởng rằng bị đầu thỏ gặm hư rồi, kết quả Liên Dịch nói không phải, thực vật bên cạnh anh đều không sống lâu được.
Nam Đăng rất tò mò, bản thân cũng muốn chăm thử, Liên Dịch mới mua về cho cậu gốc nguyệt quý này.
Nam Đăng vô cùng yêu thích, tưới nước và bón phân đều do cậu làm, nguyệt quý trưởng thành cũng không tệ, nhanh chóng kết ra hai nụ hoa.
Đêm nay nhân sư ra ngoài, vậy mà lại là vì cái này.
Cậu vươn tay chạm nhẹ lên thân và lá cây nguyệt quý, nguyệt quý bỗng dưng động đậy, nụ hoa rũ xuống cọ cọ vào lòng bàn tay Nam Đăng.
Nam Đăng mở to hai mắt, cứng đờ tại chỗ: "Nó...... nó là vật sống?"
Nói như vậy hình như cũng không đúng lắm...... nguyệt quý đương nhiên là vật sống rồi, vậy mà nó lại biết động đậy kìa!
Nhưng nhân sư và đầu thỏ bên cạnh lại chẳng hề ngạc nhiên, nhân sư gật gật đầu, đẩy chậu hoa cho Nam Đăng, bảo cậu tới gần hoa hơn.
Đầu thỏ thử cắn một miếng lá của nguyệt quý, nguyệt quý "vụt" cái rụt sang kia, run lẩy bẩy bên cạnh tay Nam Đăng.
Nam Đăng ngăn cản đầu thỏ, nguyệt quý mới không sợ hãi nữa, cánh hoa rõ ràng cũng xòe ra không ít.
Sự sợ hãi của Nam Đăng dần dần chuyển thành tò mò và tìm tòi nghiên cứu, sờ lá nguyệt quý lần nữa, thoáng mang theo mê man mà ngẩng đầu nhìn về phía nhân sư.
Nhân sư bay lại gần, trên khuôn mặt nhỏ phát sáng lộ ra một nụ cười, nâng tóc Nam Đăng lên hôn.
Nam Đăng ngẩn ngơ cuối cùng cũng ý thức được, tất cả những điều này đều không tầm thường.
Cậu quen biết mèo đen từ sớm, hoa nguyệt quý là của cậu chăm, nhưng nhân sư thì khác, con "tinh linh nhỏ" này vừa gặp mặt đã rất thích cậu.
Nó có thể đánh ngất một tên thiên sư và trói lại, đêm đó còn đánh lui mấy con quỷ, mà Nam Đăng cũng là quỷ.
Nhân sư còn biết hoa nguyệt quý rất đặc biệt, tìm được mang về ngay trong đêm.
Có ý niệm như vậy, Nam Đăng phát hiện quả thực mình không giống với quỷ khác, thời điểm cậu và Liên Dịch ở chung, còn biến thành người nữa.
Chỉ là trước kia cậu không cần bận tâm quá nhiều, cũng không có truy đến cùng.
Nghĩ tới Liên Dịch, Nam Đăng yên lặng lại.
Nhân sư nhận ra tâm trạng cậu trở nên sa sút, ôm cánh tay cậu ánh mắt lo lắng.
Nam Đăng bê chậu hoa, làm ra quyết định: "Tao muốn ra ngoài...... tìm một người."
Trước khi nhân sư trở về, cậu vẫn luôn nghĩ tới chuyện này.
Tuy cậu không biết phải đi đâu tìm...... Liên Dịch có quay lại khách sạn không? Hay là quay về căn nhà ban đầu rồi......
Nhân sư không hiểu mà ngoẹo đầu, sau đó "ưm" một tiếng, ôm tay Nam Đăng y nguyên, giống như muốn đi cùng cậu.
Nó không biết nói chuyện, nhưng tiếng "ưm" này lại cực kỳ rõ ràng.
Nam Đăng có thể láng máng cảm nhận được suy nghĩ của nhân sư, nó muốn bảo vệ mình.
Cậu sờ sờ đỉnh đầu nhân sư, cảm kích nói: "Cảm ơn mày nhé."
Hoa nguyệt quý được để lại căn phòng nhỏ, nhân sư bỏ nó vào trong góc, kéo hai sợi tóc của Nam Đăng xuống chôn trong chậu hoa.
Nam Đăng tò mò nhìn động tác của nó, có chút hiểu lại có chút không hiểu.
Cuối cùng, cậu mang nhân sư và đầu thỏ, lặng lẽ đi tới ven đường bên ngoài.
Giờ này đang là thời kỳ cao điểm oán hồn ẩn hiện qua lại, thiên sư tuần tra chỉ tăng chứ không giảm, Nam Đăng trốn ở trong góc nhìn một tiểu đội đi xa.
Nhân sư cầm trường kiếm, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, đột nhiên quay đầu ngóng về một hướng.
Đầu thỏ cũng xoay người theo, nó trực tiếp nhảy xuống từ trên người Nam Đăng, tự mình đi qua bên đó.
Thế nhưng ngay sau đó, cậu cũng ngửi thấy một hơi thở dị thường.
Là oán khí và sát khí nồng nặc, ở con đường khác cách đó không xa.
Cùng lúc ấy, có một đội thiên sư vội vàng đuổi tới bên kia, nhưng nửa đường lại ngừng lại, chần chừ rồi dẫn người vòng về.
Nam Đăng trông thấy một màn này, trong lòng có chút dự cảm, lập tức đuổi theo đầu thỏ.
-
Lúc mèo đen bị Liên Dịch tìm thấy, nó xù lông gầm lên với anh, làm ra tư thế tấn công.
Liên Dịch chẳng mảy may sợ hãi, dễ dàng tránh thoát một kích, dùng linh thuật tóm cơ thể mèo đen lên.
Địa linh không thích thiên sư, Liên Dịch cũng không thích mèo, nhưng anh cố kỵ đây là "thú cưng nhỏ" Nam Đăng yêu thích, không xuống nặng tay.
Anh kiên nhẫn, hỏi lại một lần: "Nam Đăng đang ở đâu?"
Đương nhiên mèo đen không muốn dưới tình huống bị uy hiếp, tiết lộ hướng đi của Nam Đăng và nhân sư, nó ý thức được mình đánh không lại người trước mặt, xoay người giãy giụa muốn chạy trốn.
Song chạy chưa được mấy bước, vòng bát quái quen thuộc một lần nữa nện xuống ngay dưới chân nó.
Mèo đen tức đến nghiến răng, nhìn chằm chằm Liên Dịch một hồi, cúi thấp đầu.
Điều này đại biểu cho thỏa hiệp, bằng lòng nói cho Liên Dịch biết.
Liên Dịch khẽ nâng mắt: "Dẫn đường."
Mèo đen vẫy vẫy cái đuôi to khỏe, cất bước đi về phía khu vực lân cận.
Bọn họ ở bên đường ầm ĩ gây ra động tĩnh không nhỏ, có một oán hồn núp trong góc thấy được, lén lút quay về hang ngầm báo cáo cho Vụ quỷ.
"Sao hắn không chạy trốn?" Giọng nói của Vụ quỷ thù hằn, "Đuổi theo hắn...... hao tổn hắn.""
Linh thuật của Liên Dịch tăng trưởng cứ như không có giới hạn tối đa, anh giống một trái bom hẹn giờ, tốt nhất là bắt sống anh sớm một chút.
Mới chỉ một ngày, bên trong hang ngầm lại có thêm không ít oán hồn tụ tập, nghe thấy mệnh lệnh của Vụ quỷ, chúng nhao nhao rời khỏi đấy.
Khi một đám oán hồn tìm kiếm phương hướng và thấy được Liên Dịch, anh cùng mèo đen đã tới khu vực lân cận.
Nhân lúc bốn bề vắng lặng, nhóm oán hồn từ dưới mặt đất hiện ra, bắt đầu điên cuồng phát động tập kích.
Một con oán hồn nhào tới bị linh thuật xuyên thủng, đáy mắt Liên Dịch lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn nồng đậm.
Mà lúc này, mèo đen nhảy lên thân cây cách đó không xa, lặng lẽ quan sát tình hình.
Nó sẽ không ngoan ngoãn nghe lời Liên Dịch đâu, vốn là cố ý muốn dẫn anh đến chỗ có nhiều oán hồn, bây giờ vừa hay.
Mục đích chủ yếu của oán hồn là Liên Dịch, mèo đen ở trên cây vô cùng an toàn.
Bấy giờ, thiên sư lân cận phát hiện ra dị thường.
Có đội ngũ tính chạy qua xem xét, trong kênh thông dụng phát ra một truyền tin, nói Liên Dịch cũng ở đó, oán hồn chính là tấn công anh.
Hai ngày nay, trên người Liên Dịch xảy ra không ít chuyện, anh cũng chẳng còn là thiên sư thủ tịch nữa.
Hiềm nghi của anh vẫn chưa xóa bỏ, thân phận vô cùng xấu hổ.
"Một mình anh ta có thể giải quyết được", trong đội ngũ có người đề nghị, "Trừ phi oán hồn tấn công người khác, bằng không chúng ta vẫn đừng nên qua đó."
Những người còn lại hoặc là phụ họa theo hoặc là im lặng, đi theo đội ngũ rời khỏi.
Oán hồn tuy nhiều, cấp bậc cũng cao, nhưng vẫn kém xa không bằng số lượng ở khách sạn đêm hôm đó.
Liên Dịch tốc chiến tốc thắng, xé rách oán hồn ngăn cản.
Một con oán hồn cuối cùng ngã vào trong đám hài cốt, vươn tay định bắt lấy Liên Dịch, hai cánh tay bị cắt đứt ngay ngắn.
Sau đó, Liên Dịch nghe thấy một tiếng mèo kêu.
Mèo đen nhảy xuống khỏi thân cây, chạy về phía sau.
Liên Dịch xoay người, trông thấy Nam Đăng mà anh tìm cả một ngày đang đứng ở góc đường, ngơ ngác nhìn qua.
Động tác của anh hơi khựng lại, lập tức thu vòng bát quái về.
Lại không cẩn thận để cậu bắt gặp cảnh tượng này rồi.
Nam Đăng theo đầu thỏ tìm tới, cậu mơ hồ cảm giác Liên Dịch sẽ ở đây, không ngờ là anh thật.
Nhất thời cậu có hơi sửng sốt, rất nhiều lời lấp kín trong lòng.
Mèo đen vậy mà cũng ở đây, tiến đến gần Nam Đăng dưới chân cọ tới cọ lui.
Nam Đăng cúi đầu nhìn mèo đen một cái, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, Liên Dịch đã vượt qua oán hồn ngã trên mặt đất, đi về phía cậu.
Anh bận một bộ đồ đen, ban nãy mới động tay với oán hồn, lệ khí quanh thân chưa giảm.
Nam Đăng lại nhớ tới cảnh tượng tương tự đêm hôm đó, còn có vòng bát quái khiến cậu cảm thấy sợ hãi, đáy mắt vô thức để lộ ra sự khiếp đảm.
Liên Dịch trông thấy phản ứng của cậu, cách mấy bước chân thì ngừng lại.
"Nam Đăng", anh thu hồi tất cả sự nôn nóng và u ám, kiên nhẫn dỗ dành: "Qua đây."