Cả Nhà Phản Diện Đều Hắc Hóa, Chỉ Có Sư Muội Là Hài Hước

Chương 2: Đây là phong cách của phản diện sao?

Trước Sau

break

Trong lúc bọn họ lúng túng tìm cách trả lời, Diệp Linh Lang đang tò mò đánh giá người vừa mới xuất hiện.

Trông người này khoảng hơn hai mươi tuổi, bộ dáng anh tuấn, phong thái dịu dàng, thoạt nhìn ôn tồn lễ độ lại vô cùng tiên phong đạo cốt, so với các trưởng lão ở môn phái khác trông còn có phong thái tiên nhân hơn nhiều.

Theo kinh nghiệm đọc truyện của nàng, người này nhất định là đại sư huynh của Thanh Huyền Tông.

Thứ nhất là vì thiết lập của đại sư huynh thường có ngoại hình rất dịu dàng lịch sự, đại sư huynh của nữ chủ Diệp Dung Nguyệt chính là điển hình của hình tượng ôn nhu tận tâm, không màng sống chết hy sinh tất cả vì nữ chính, nhưng lại yêu không có được, khiến cho một nhóm người đọc thấy tiếc thương mà khóc muốn mù con mắt.

Thứ hai là vì đại sư huynh thường đại diện cho các tông môn đứng ra tiếp nhận đệ tử mới sau đại hội thu đồ. Như vậy cũng rất hợp lý, dù sao đại sư huynh cũng sẽ là người đảm nhiệm quản lý tông môn trong tương lai.

Nhìn vị đại sư huynh này, Diệp Linh Lang bỗng dưng thấy có ấn tượng rất tốt đối với Thanh Huyền Tông. Dù môn phái có mang tiếng toàn vai ác, nhưng ít nhất nhìn ngoại hình vị sư huynh này cũng không xấu xí hay hung thần ác sát.

Lúc này, đôi phụ mẫu không lương tâm kia mãi mới lắp bắp được một câu: “Thanh Huyền Tông là một tông môn lớn trong tu tiên giới, thực sự không phải là người mà phàm nhân chúng ta có thể tùy tiện nghị luận, vừa rồi thật sơ sót đã mạo phạm, xin ngài hãy rộng lòng lượng thứ.”

Chỉ thấy đại sư huynh cười khẽ một tiếng, mang theo vẻ ấm áp như gió xuân.

“Diệp lão gia nói sai rồi, Thanh Huyền Tông tính cả chưởng môn lẫn đệ tử tổng cộng cũng chưa quá mười lăm người, không thể tính là môn phái lớn gì.”

Lời này vừa dứt, đừng nói là phụ mẫu Diệp gia há hốc hốc mồm kinh ngạc, đến cả Diệp Linh Lang cũng bị chấn động không nhỏ, nhân số chưa đến mười lăm người cả chưởng môn mà cũng được tính là một môn phái à? Tùy tiện tìm một tông môn nào đó bên cạnh động một cái ngón tay không phải cũng có thể đem bọn họ diệt sạch sao?

Lời này của đại sư huynh làm hai phụ mẫu Diệp gia trong phút chốc cạn lời, bọn họ chỉ đứng đó ngây ngô nhìn hắn nửa ngày, không biết nên nói gì.

Nhưng họ không đáp lời cũng không ảnh hưởng đến đại sư huynh tiếp tục nói: "Nhưng mà có một câu ông vừa nói cũng không sai, chuyện đã nói lời mà không giữ lời, Thất Tinh Tông đúng là sẽ có ý kiến với Diệp Dung Nguyệt, cũng giống như hai người đáp ứng Diệp Linh Lang rồi mà giờ lại không cho, Thanh Huyền Tông cũng sẽ có ý kiến.”

Dứt lời, ngón tay thon dài nhẹ nhàng động một chút, một con chim hỏa diễm nho nhỏ xuất hiện ở đầu ngón tay hắn, mặc dù trông nó có vẻ bé nhỏ lại rất đáng yêu, nhưng nhiệt độ của ngọn lửa kia thì không thể coi thường được, chỉ chớp mắt đã nóng đến mức khiến phụ mẫu Diệp gia mồ hôi đầm đìa.

“Diệp gia dù sao cũng là thế gia trăm năm, tuyệt đối sẽ không nói lời mà không giữ, phần kia của Linh Lang đợi khi nàng đến Thanh Huyền Tông chúng ta nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ!” Hai người lập tức lên tiếng bảo đảm.

“Chuẩn bị ngay bây giờ.”

“Hả?” Diệp phu nhân sửng sốt. Bà ta đang định nói gì đó thì đã bị Diệp lão gia huých tay một cái: “Hả cái gì mà hả! Đang bảo bà lấy đồ ra luôn đi, còn đứng đó làm gì? Nhanh lên!”

Diệp phu nhân cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng lấy ra túi trữ vật đưa cho đại sư huynh.

“Ngài xem, một túi trữ vật, 10 viên linh quả, 100 linh thạch tất đều đủ cả.”

Đại sư huynh cầm ở trong tay ước lượng một chút rồi xoay người ném cho Diệp Linh Lang.

“Đếm thử đi, chỉ cần thiếu một cái ta sẽ bảo bọn họ bồi thường cho ngươi gấp mười lần.” Nghe được lời này phu thê Diệp gia mặt mũi biến sắc.

Môn phái tu tiên nhiều như vậy nhưng họ chưa từng gặp ai không khách khí thế này, Thất Tinh Tông vừa nãy cũng mới đòi có gấp đôi thôi mà.

Một môn phái còn chưa có tới mười lăm người, cũng không có ai tình nguyện muốn gia nhập như Thanh Huyền Tông, người này dựa vào cái gì mà phách lối như thế chứ!

Nhưng những lời này bọn họ chỉ dám nghĩ chứ không dám nói, tông môn này dù không có bản lĩnh nhưng lại hung hăng không ai bằng, Diệp gia không có gan gây sự nên chỉ có thể ấm ức nuốt xuống cục tức này.

Diệp Linh Lang nhìn hai người bọn họ đầy mặt ủy khuất mà không dám nói, nội tâm nàng chỉ muốn hô to một tiếng "sảng khoái".

Đây chính là phong cách của phản diện sao?

Đây là phong cách bá đạo chuyên trị các thể loại giả nhân giả nghĩa đúng không? Đã muốn xấu xa thì phải xấu xa công khai.

Diệp Linh Lang bỗng dưng cảm thấy vào Thanh Huyền Tông cũng là ý kiến không tồi, ít nhất nàng sẽ không phải làm trâu làm ngựa rồi lại khóc sướt mướt chịu ủy khuất!

Nhìn hai người đang khổ sở chật vật, thân là nữ nhi nàng chỉ đành rưng rưng đếm đếm đồ đạc trong túi trữ vật.

Không thiếu món nào, xem ra hai người này vẫn coi như thành thật.

“Không thiếu gì cả.”

“Vậy chúng ta đi thôi.”

Đại sư huynh nói xong liền xoay người rời đi.

Diệp Linh Lang hơi ngơ ngác tại chỗ, nàng quay lại nhìn thoáng qua hai người đang đứng đó chỉ hận không thể xông lên đánh nàng, rồi vô cùng cao hứng chạy theo bóng lưng đại sư huynh.

“Đại sư huynh, chờ muội đã!”

Bỗng nhiên đại sư huynh khựng lại khiến cho Diệp Linh Lang suýt đập mặt vào lưng hắn.

Hắn quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói với nàng: “Ai bảo ngươi ta là đại sư huynh?”

Diệp Linh Lang ngạc nhiên gãi đầu, không dám chắc hỏi lại: “Người không phải đại sư huynh sao?”

“Gọi sư tôn.”

“Hả?”

“Ta là chưởng môn của Thanh Huyền Tông, cũng là sư tôn của ngươi.”

Diệp Linh Lang hoàn toàn ngây người. Người này vậy mà là chưởng môn Thanh Huyền Tông - trùm sỏ đám phản diện - Hoa Tu Viễn!

Tuy rằng có gần trăm môn phái tham gia đại hội thu đồ, nhưng thường họ sẽ cử đến đây trưởng lão hoặc là đại đệ tử, chưa nghe nói qua môn phái nào mà chưởng môn phải tự mình ra mặt.

Dù là Thanh Huyền Tông chỉ có không đến mười lăm người, nhưng cũng có đại sư huynh chứ, không lẽ lại sa sút đến độ chưởng môn phải tự thân đến thu đồ?

Rốt cuộc là nàng sắp sửa vào cái tông môn kiểu gì thế? Sao có cảm giác tông môn sắp không trụ nổi nữa rồi?

Hiện giờ nàng đổi ý còn kịp không?

“Thất thần làm gì? Gọi sư tôn."

”Sư tôn.”

“Nhìn biểu cảm của ngươi là đang có ý kiến với vi sư sao?”

“Con đúng là có. Thân là chưởng môn, sao trông người so với những chưởng môn khác lại trẻ hơn nhiều như vậy? Chưa từng nghe qua chưởng môn của môn phái nào chỉ mới ngoài hai mươi.”

Hoa Tu Viễn nghe xong trên mặt nở một nụ cười ôn hòa, xem chừng những lời này khiến hắn rất hài lòng, có vẻ cũng là một người thích nghe người ta tán dương đấy.

Diệp Linh Lang yên lặng cân nhắc, nếu có thể xây dựng quan hệ tốt với người này thì về sau có hắn che chở, những phản diện khác trong tông môn chắc chắn sẽ không thể gây khó dễ cho nàng.

“Chờ vào Thanh Huyền Tông ngươi sẽ hiểu.”

“Cảm tạ sư tôn đã ưu ái, nguyện ý thu nhận con, cho con một chỗ dựa trong tu chân giới. Đại ân đại đức này Diệp Linh Lang tuyệt đối sẽ không quên!”

Nịnh nọt chán chê mê mỏi một hồi, Diệp Linh Lang chẳng những không nghe được lời đồng tình mà còn thấy Hoa Tu Viễn đang nhìn nàng cười nhạo.

“Ngươi cho rằng ta đồng ý thu nhận ngươi là vì tội nghiệp ngươi không ai muốn sao?”

Diệp Linh Lang sửng sốt, chẳng lẽ không phải?

“Muốn trở thành đệ tử của Thanh Huyền Tông cũng phải có điều kiện.”

Diệp Linh Lang kinh ngạc, Thanh Huyền Tông vậy mà cũng có điều kiện đầu vào!

“Chúng ta là dựa vào giá trị nhan sắc để chọn người.” Hoa Tu Viễn tùy ý vung tay lên chỉ về phía một đám người: “Những kẻ có nhan sắc dưa vẹo táo nứt thế kia, đừng mơ tưởng có thể đặt chân vào Thanh Huyền Tông.”

Diệp Linh Lang liếc nhìn qua, rất là chấn động.

Sư tôn, sao người nói như thể người ta muốn tiến vào Thanh Huyền Tông lắm vậy?

“Đi thôi, năm nay chỉ nhận một đồ đệ là ngươi, giờ ngươi trực tiếp cùng ta về tông môn là được, mấy việc linh tinh khác không cần để ý.”

Trình tự bái sư thu đồ đệ, còn có đăng kí danh tính tại Tông môn Liên minh, phát hành ngọc bài thân phận các kiểu, những cái đó đều gọi là mấy việc linh tinh sao?
Diệp Linh Lang tự nói thầm trong lòng.

Chỉ thấy Hoa Tu Viễn vung tay một cái, một linh kiếm lập tức xuất hiện trước mặt, hắn liền nhanh nhẹn đứng lên trên kiếm.

“Lên đây.”

Diệp Linh Lang bước lên linh kiếm theo Hoa Tu Viễn, ngự kiếm nhanh chóng vút một phát bay thẳng lên trời. Thân ảnh hai người nổi bật giữa đỉnh núi đen nghìn nghịt đông người qua lại, khiến không ít người phải ngẩng đầu lên khiếp sợ nhìn bọn họ.

“Đây là môn phái nào vậy? Sao đã ngự kiếm đi rồi? Thật là quá kiêu ngạo mà.”

“Nghe nói là Thanh Huyền Tông, năm nay bọn họ vận khí tốt nhặt được một người nên đã trực tiếp mang về tông môn rồi.”

“Thì ra là Thanh Huyền Tông, vậy thì đúng rồi, dù sao tông môn của bọn họ chẳng có mấy người, cũng không cần phải để trưởng lão trèo đèo lội suối mang theo một đám đệ tử mới đi về."



Mất khoảng nửa ngày, Hoa Tu Viễn và Diệp Linh Lang mới đáp xuống ngoài cửa lớn Thanh Huyền Tông.

Diệp Linh Lang vừa ngẩng đầu thì thấy một cánh cổng lớn vô cùng hoành tráng, ở phía sau là thềm đá dài như vô tận nhìn không thấy điểm cuối, một đường đẫn thẳng lên đỉnh núi.

Không thể phủ nhận, Diệp Linh Lang bị ấn tượng mạnh mẽ bởi vẻ bề ngoài của Thanh Huyền Tông. Nhìn dáng vẻ này, bên trong nội tình môn phái hẳn là cũng rất thâm sâu.

Sau khi nhập môn nàng nhất định phải nỗ lực tu luyện, cho dù sau này không làm nên chuyện lớn thì việc giữ cái mạng nhỏ chắc cũng không thành vấn đề.

Như vậy, nàng cũng mãn nguyện rồi.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc