“Ta không phục!”
Diệp Linh Lang nghe thấy từ miệng mình vừa phát ra một tiếng thét to khiến nàng rất khiếp sợ.
Nàng mờ mịt nhìn quanh cố gắng định thần, phát hiện mình đang đứng giữa một cái sân rất to, xung quanh tụ tập rất nhiều người mà nàng lại đang là tâm điểm. Trong phút chốc, mọi người nghe thấy tiếng hét đều kinh ngạc đổ dồn ánh mắt về phía nàng, yên lặng chờ nàng nói tiếp.
Diệp Linh Lang hơi ngơ ra một lát. Ngay giây tiếp theo, có một luồng kí ức hỗn tạp bất ngờ xông thẳng vào đại não của nàng, lúc này nàng mới đau khổ nhận ra: mình đây là xuyên sách rồi.
Nàng xuyên vào một bộ truyện tu tiên mà mấy ngày trước mình vừa đọc, xuyên thành nữ phụ độc ác cùng họ cùng tên với mình trong nguyên tác.
Theo như cốt truyện, nữ chính Diệp Dung Nguyệt là con gái nuôi của Diệp gia, từ nhỏ đã có thiên phú tu luyện xuất chúng nên được cả Diệp gia vô cùng sủng ái. Con con gái ruột của Diệp gia Diệp Linh Lang thì tư chất kém cỏi, lại còn bướng bỉnh kiêu căng, khiến cho nữ chính khi đặt cạnh nàng càng trở nên khác biệt một trời một vực.
Trong nguyên tác, Diệp Dung Nguyệt ở đại hội thu đồ đã thể hiện thiên phú làm cho toàn trường kinh ngạc, trở thành đối tượng mà các đại tông môn đều muốn giành giật chiêu mộ. Còn Diệp Linh Lang thì miễn cưỡng lắm mới đủ tư cách được nhận một tông môn thu nhận, chỉ có thể ngậm ngùi vào tông môn xếp bét bảng.
Nhung hiển nhiên là nữ phụ độc ác không cam tâm, vì thế Diệp Linh Lang đã gây náo loạn trước mặt bao người, lấy công ơn nuôi dưỡng của Diệp gia ra ép buộc Diệp Dung Nguyệt phải mang theo nàng cùng gia nhập Thất Tinh Tông - một trong những đại môn phái đứng đầu tu tiên giới.
Sau khi nhập môn, Diệp Linh Lang bị phân thành đệ tử ngoại môn, phải làm tạp dịch chịu khổ cực vất vả bao nhiêu mà không học được gì.
Còn Diệp Dung Nguyệt thì trở thành đệ tử thân truyền của một trưởng lão trong Thất Tinh Tông, nàng một đường tu luyện đạt được tu vi tiến bộ thần tốc, xây dựng thành công hình tượng thiếu nữ thiên tài nổi danh được người người ngưỡng mộ khắp tu tiên giới.
Diệp Linh Lang thấy vậy ghen ghét không thôi, không ngừng tìm cách gây chuyện, trăm phương ngàn kế dùng mọi thủ đoạn hãm hại Diệp Dung Nguyệt. Nhưng kết cục đều bị Diệp Dung Nguyệt đánh bại.
Diệp Linh Lang bị Diệp Dung Nguyệt hủy hết tu vi, bị sư tôn của nữ chính trục xuất ra khỏi tông môn, sau đó còn bị nhóm liếm cẩu của nàng ta ngày đêm truy sát, cuối cùng bị vạn tiễn xuyên tâm, chết không nhắm mắt.
Thật sự vô cùng thê thảm.
Thời khắc nàng xuyên đên đây hẳn là vẫn đang trong đại hội thu đồ, là lúc nàng vừa lên tiếng chuẩn bị ép buộc đạo đức bắt Diệp Dung Nguyệt cùng mang theo mình vàoThất Tinh Tông.
“Ngươi có gì không phục?”
Trưởng lão Triệu Dương Hoa của Thất Tinh Tông là người chủ trì đại hội thu đồ, cũng là sư phụ của Diệp Dung Nguyệt, sau khi đợi một hồi lâu cũng không thấy Diệp Linh Lang nói tiếp thì liền cau mày chất vấn, ánh mắt ông tỏ vẻ không hài lòng nhìn xuống người đang gây náo loạn.
Ở thời hiện đại, Diệp Linh Lang vốn là một nhà khoa học trẻ tuổi có thiên phú cấp quốc gia, trước kia một ngày 24/24 giờ đều vùi đầu ở phòng thí nghiệm nghiên cứu phát minh, kết quả giờ lại bị xuyên tới cuốn sách tu tiên huyền huyễn không liên quan gì tới khoa học, thật sự không công bằng.
Diệp Linh Lang bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng.
Dù sao cũng đã đến thế giới khác rồi, vậy thì nàng cũng không cần vất vả cố gắng nữa, có thể thành thành thật thật nằm yên làm cá muối, vui vẻ tự do thích làm gì thì làm, dù sao có nỗ lực đến đâu cũng không thể vượt qua nữ chính, lại có có thể dẫn đến kết cục chết thảm.
Thôi, cứ để vậy đi.
Gia nhập tông môn bét bảng thì đã sao chứ? Cứ lo thân mình sống tiêu dao tự tại, ăn no uống đủ, rong chơi qua ngày không sướng hơn sao? VIệc gì phải ganh đua với nữ chính để rồi chết thảm?
Nghĩ vậy, Diệp Linh Lang lớn tiếng trả lời: “Ta không phục phụ mẫu bất công!”
“Tỷ tỷ của ta thiên phú xuất chúng mọi người đều thấy, ngày sau chắc chắn tỷ ấy sẽ làm nên chuyện. Lần này hai tỷ muội chúng ta đều tham gia đại hội thu đồ, nhưng cha mẹ ta lại chỉ chuẩn bị cho mình ta một túi trữ vật, 10 linh quả, 100 linh thạch, còn tỷ tỷ của ta thì không có gì hết, như vậy thật sư không công bằng! Dù tỷ ấy là con nuôi không có quan hệ huyết thống, nhưng dù sao cũng đã ở chung nhiều năm, ít nhiều cũng có tình cảm, tỷ ấy không đáng phải nhận đối xử bất công như vậy!”
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều "Ồ" lên kinh ngạc, vừa sôi nổi bàn tán vừa lén nhìn người Diệp gia chỉ chỉ trỏ trỏ.
Không nghĩ tới, Diệp gia tuy chỉ là một gia đình phàm nhân lại có được tài lực phong phú như vậy, có thể mua được túi trữ vật, linh quả cùng linh thạch, số lượng lại còn không ít, những con số này đối với gia đình người bình thường phải nói là một khoản chi tiêu không tưởng!
Nhưng bọn họ cũng không nghĩ tới Diệp gia có thể bất công như vậy, con gái nuôi có tư chất xuất chúng được nhiều tông môn đòi chiêu mộ như thế mà bọn họ không thèm để ý, lại chỉ cho chăm chăm chuẩn bị cho con gái của mình nhiều đồ tốt như vậy, con gái nuôi thì bỏ mặc không cho chút nào, đây cũng thật là quá đáng!
Cũng may con gái ruột nhà họ tuy rằng tư chất có hơi kém nhưng cũng xem như tâm địa thiện lương, lại có thể thẳng thắn nói ra chuyện này, nếu không thì chắc Diệp Dung Nguyệt chỉ có thể ngậm ngùi chịu đựng sự ủy khuất này mà thôi.
Nghe được lời của Diệp Linh Lang, Triệu Dương Hoa tính vốn rất thích bênh vực người mình liền đứng dậy quát lớn: “Khốn kiếp! Ngay cả chúng ta cũng đều xem Dung Nguyệt như bảo bối, các ngươi tại sao lại có thể để nàng phải chịu ấm ức như vậy?”
Phu thê Diệp gia bị chất vấn thì cả người ngơ ngác. Đúng là bọn họ có chuẩn bị những thứ kia, nhưng đều là cho Diệp Dung Nguyệt, Diệp Linh Lang mới chính là kẻ không được chuẩn bị gì.
Trong nhà bọn họ đều ngầm hiểu với nhau, Diệp Linh Lang tư chất kém cỏi chắn chắn sau này cũng không có tiền đồ gì, không cần thiết phải lãng phí nhiều tiền chuẩn bị cho nàng.
Nhưng ai mà ngờ được đồ đạc chuẩn bị còn chưa kịp đưa ra đã bị Diệp Linh Lang nói thành như vậy. Bây giờ mọi người đều đã đinh ninh rằng Diệp gia bất công thiên vị con gái ruột, bỏ mặc con gái nuôi, còn khen ngợi Diệp Linh Lang có tấm lòng ngay thẳng dám nói lên sự thật. Giờ có muốn đứng ra giải thích rằng mấy thứ kia vốn là cho Diệp Dung Nguyệt thì cũng chẳng ai tin, có khi còn bị mắng thảm hơn.
Cho nên việc này bọn họ chỉ có thể cắn răng mà nhận.
“Chuyện này là do chúng ta suy nghĩ chưa chu đáo, khi về nhất định sẽ đền bù cho Dung Nguyệt, tuyệt đối sẽ không để nàng phải chịu chút ủy khuất nào.” Diệp lão gia nhanh chóng trả lời.
Nhưng Triệu Dương Hoa vẫn chưa muốn bỏ qua: “Các ngươi còn có mặt mũi nói lời này sao? Các ngươi lúc trước không chuẩn bị là đã khiến Dung Nguyệt phải ấm ức rồi! Túi trữ vật các người cũng không cần chuẩn bị nữa, ta có thể cho đồ đệ mình một cái tốt hơn, nhưng các ngươi phải chuẩn bị gấp đôi số linh quả và linh thạch cho nàng.”
Gấp đôi linh quả linh thạch?
Sắc mặt hai phu thê Diệp gia lập tức trắng bệch. Mấy vật phẩm này đối với những gia đình phàm nhân đều là giá trên trời, trước đó để chuẩn bị những thứ kia nhà họ đã gần như hao hết một nửa gia tài, hiện tại phải chuẩn bị thêm một phần, lại còn muốn gấp đôi... Phen này sợ là Diệp gia sẽ phải táng gia bại sản rồi!
Bọn họ đảo mắt nhìn về phía Diệp Dung Nguyệt, hy vọng nàng có thể lên tiếng nói đỡ cho họ vài câu. Nhưng khi thấy nàng đứng cạnh Triệu Dương Hoa, hai mắt đỏ bùng đang cố nén khóc, môi mím chặt không nói lời nào, bọn họ lại không khỏi đau lòng, chỉ có thể cắn răng đồng ý.
“Được, chúng ta nhất định sẽ bồi thường gắp đôi cho Dung Nguyệt!”
Nghe được lời này Triệu Dương Hoa mới hài lòng gật gật đầu, Diệp Dung Nguyệt cũng lén lau khóe mắt cố gắng gượng cười.
“Nếu đã như vậy thì việc này coi như cho qua, tiếp tục cử hành đại hội thu đồ.”
Sau khi sự việc lắng xuống, hiện trường lại khôi phục náo nhiệt.
Diệp Linh Lang cũng không tiếp tục nhìn họ, nàng chỉ duy trì vẻ mặt không cảm xúc vỗ vỗ vài hạt bụi trên tay áo.
Nguyên chủ vốn đã sớm quen với sự đối xử bất công của Diệp gia, còn nàng thì chỉ là một người xa lạ xuyên tới, càng sẽ không liều sống liều chết để cầu xin một chút tình cảm thiên vị đó.
Từ nay về sau mọi người ai tự sống phần của người nấy.
Giờ nàng coi như đã có ít linh thạch linh quả kia rồi, cứ đi đến một môn phái mới, hoàn toàn tránh xa Diệp Dung Nguyệt thì chắc cũng không đến mức có kết cục thê thảm như trong truyện.
Nghĩ đến đây Diệp Linh Lang chợt nhớ ra, vừa rồi ở trên đại hội, môn phái đứng cuối bảng đã đồng ý thu nhận nàng tên là gì ấy nhỉ? Hình như là… Thanh Huyền Tông?
Thanh!
Huyền!
Tông?
Diệp Linh Lang kinh ngạc chấn động. Cả người cảm thấy nứt toác giống như vừa chịu một đạo sấm sét từ trên cao bổ xuống.
Thanh Huyền Tông trong nguyên tác có tiếng tăm lừng lẫy, số lần được nhắc tới không thua gì Thất Tinh Tông, nhưng không phải bởi vì đây là một tông môn rất lợi hại, mà là vì tất cả vai ác đều xuất thân từ môn phái này, có thể nói là ai ai cũng phản nghịch, cả nhà toàn phản diện!
Từ góc độ nào đó thì cũng coi như vô cùng lợi hại.
Nhưng điều càng đáng sợ hơn là, tất cả phản diện của Thanh Huyền Tông đều chết trong tay Diệp Dung Nguyệt.
Chẳng lẽ cuối cùng nàng vẫn không tránh khỏi vận mệnh chết trong tay Diệp Dung Nguyệt sao?
Khi nàng đang cực kì kinh ngạc hoảng hốt thì nghe thấy tiếng mẫu thân vang lên gấp gáp phía sau.
“Diệp Linh Lang, đồ vô dụng kia, ngươi vừa mới nói bậy bạ gì ở giữa đại hội hả?”
Diệp Linh Lang bày ra vẻ mặt kinh ngạc: “Ta nói gì không đúng sao? Hai người có chuẩn bị mấy thứ kia mà.”
“Đương nhiên là không đúng! Chúng ta có chuẩn bị những thứ đó, nhưng đều là cho Dung Nguyệt! Thiên phú của nàng hơn người mới xứng đáng dùng những thứ này, chứ ngươi tư chất kém cỏi như vậy không chừng qua mấy ngày đã bị tông môn người ta trục xuất đuổi về nhà! Lãng phí những thứ này cho ngươi để làm gì!”
Lúc này, phụ thân nàng cũng ở một bên lạnh mặt mở miệng tiếp: “Diệp gia tuy của cải nhiều, nhưng cũng không phải để tiêu pha như vậy. Phần của ngươi thì đừng mơ có, giờ chúng ta còn phải chuẩn bị một phần gấp đôi cho Dung Nguyệt, nếu không thì sẽ thành nói lời mà không giữ lời, chắc chắn sau này Thất Tinh Tông biết được sẽ gây khó dễ.”
Diệp Linh Lang cảm thấy tức giận đến mức bật cười.
“Nhưng phần của ta hai người nói lời không giữ lời thì môn phái của ta cũng sẽ gây khó dễ đó!”
“Ngươi không nhìn lại xem tông môn của ngươi là cái loại gì?”
“Xin hỏi Diệp gia chủ, ngài cảm thấy Thanh Huyền Tông của chúng ta là cái loại gì?”
Một giọng nói ôn hòa như gió từ phía sau ba người vọng đến, Diệp phụ Diệp mẫu lập tức khó chịu quay đầu, liền nhìn thấy một người không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau.
Nói xấu sau lưng người ta bị bắt quả tang tại trận, vừa xấu hổ vừa mất mặt, dù Thanh Huyền Tông có là môn phái nhỏ thì cũng là tông môn trong tu tiên giới, so với gia đình phàm nhân vẫn là một tồn tại cao không với nổi, cho dù tông môn người ta có kém cỏi thật thì vẫn không phải người bọn họ có thể đắc tội.
Hai người lập tức tay chân luống cuống.