Vì sao uống nước chứa thuốc mê do nàng ta thả vào rồi mà vẫn còn có sức lực ám sát nàng ta?
Mấu chốt là vì sao hắn tình nguyện giết nàng ta cũng không muốn chạm vào nàng ta? Nàng ta có chỗ nào kém cái kẻ béo phì như con gấu đen kia?
Mặt Lục Thời Yến không biểu cảm mà đẩy nàng ta ra nói: “Ngươi đã dùng thân thể để đổi lấy thuốc mê với quan sai phải không?”
Hắn cười lạnh một tiếng nói: “Ngươi cảm thấy ở trạm dịch, có quan sai dám đổi thuốc mê cho ngươi sao?”
“Ngươi…… Sao lại biết?” Giang Thải Vi co người trên mặt đất, cảm giác thân thể dần trở nên lạnh băng.
Hắn lại biết thời khắc sỉ nhục nhất trong cuộc đời của nàng ta.
Nàng ta hận kẻ quan sai đã lừa gạt nàng ta kia, càng hận Lục Thời Yến, biết rõ nàng ta bị lừa mà còn nhìn nàng ta bị xấu mặt.
*
Giang Đường Đường ngâm mình trong nước ấm ở trong không gian, cảm giác cuối cùng giống như đã sống lại. Nhưng mà đi ra từ không gian thì vẫn là ở trong sông, thân thể vừa mới ấm áp đã bị cái lạnh xuyên thấu tim.
Nàng run rẩy mà bò lên trên bờ, không nghĩ tới vừa lên bờ đã được nhìn thấy một trò hay như vậy.
Nghĩ đến bản thân là bởi vì Giang Thải Vi tính kế nên mới rơi xuống vực mà gặp phải lần đại nạn này, nàng đi qua, hung hăng đá vào hai chân Giang Thải Vi.
“Là một trưởng bối lại dám mơ ước cháu trai của mình, muốn cưỡng ép cháu trai, ngươi quá không biết xấu hổ.”
Giang Thải Vi che ngực lại, giống như nhìn thấy quỷ mà trừng lớn đôi mắt nhìn Giang Đường Đường: “Ngươi……Sao ngươi không chết?”
“Đương nhiên ta phải sống sót để nhìn thấy ngươi chết như thế nào!” Mũi chân Giang Đường Đường đạp lên ngực nàng ta, cho đến khi nàng ta hôn mê thì mới chậm rãi chân lại, quay đầu đi nhìn Lục Thời Yến.
“Huynh không sao chứ? Có thể đứng lên không?” Giang Đường Đường khom lưng dìu hắn, nói.
“Có thể!” Giọng nói của Lục Thời Yến khàn khàn, dựa vào Giang Đường Đường mà đứng lên.
Nhưng mà cả người hắn đều bị sốt đến choáng váng, đến giờ vẫn không ngất xỉu là do dựa vào ý chí kiên cường để chống đỡ.
Tuy rằng dựa vào sức của Giang Đường Đường để đứng lên, nhưng hơn nửa sức lực đều đè ở trên người Giang Đường Đường.
Mấy ngày nay Giang Đường Đường trải qua rèn luyện, thể lực đã tốt hơn nhiều so với lúc vừa mới xuyên qua, nhưng ở trong đêm mưa tối đen như mực, đỡ Lục Thời Yến đi cũng cực kỳ không dễ.
Nàng thật vất vả mới đỡ Lục Thời Yến tìm được một cái sơn động để tránh mưa, khi nghiêng ngả lảo đảo đi vào trong sơn động, Lục Thời Yến đã không chống đỡ được mà hôn mê bất tỉnh.
Giang Đường Đường đặt Lục Thời Yến ở trên mặt đất xong thì bản thân nàng cũng ngã ngồi xuống đất theo, thở dốc từng cái một, qua một lúc lâu mới ổn định lại được.
Chờ bình tĩnh lại được rồi, nàng mới nhớ tới đi kiểm tra thân thể Lục Thời Yến.
Tay nàng vừa mới đụng tới cái trán của hắn đã bị nhiệt độ nóng bỏng làm cho sợ hãi mà nhảy dựng, nhanh chóng lùi tay về.
Nóng như vậy, cũng không biết đã sốt bao nhiêu độ.