“Thời Yến, huynh đừng hiểu lầm. Vừa rồi chỉ là quần áo ta ướt không quá thoải mái nên ta mới cởi bỏ. Huynh đợi đã, ấm nước của huynh bị rơi. Huynh yên tâm, vừa rồi chỉ là do đầu óc của ta nhất thời hồ đồ, hiện tại ta đã mặc xong quần áo rồi.”
Lục Thời Yến không để ý tới nàng ta kêu to, tiếp tục đi tìm Giang Đường Đường. Nhưng không chịu nổi đầu óc quay cuồng, dưới chân càng ngày càng mệt mỏi, rốt cuộc không thể kiên trì thêm được bao lâu, hai chân mềm nhũn, vô lực mà ngồi ở trên mặt đất.
“Thời Yến, huynh không sao chứ?” Giang Thải Vi chạy tới, dường như nghĩ đến cái gì mà lại lui về phía sau một bước, đứng từ xa mà đưa ấm nước qua, sau đó nói: “Huynh uống chút nước rồi nghỉ ngơi một chút đã, sau đó hẵng tìm tiếp”
Nàng ta cúi đầu, rất thật lòng mà khuyên nhủ: “Nếu mà huynh ngã xuống thì sẽ không có ai cứu đường muội, mấy huynh muội Hành ca nhi cũng không có cha, về sau bọn họ phải làm sao bây giờ?”
“Thả ấm nước xuống, ngươi cút xa một chút!” Nghĩ đến ba huynh muội, trong lòng Lục Thời Yến không khỏi cũng có một chút bực bội và nôn nóng.
Tuy rằng một chiêu cuối cùng của hắn trước khi ngã xuống vực đã giết chết Lang Vương, nhưng hắn không chắc chắn sau khi Lang Vương chết rồi thì những con sói còn lại có tấn công người nữa hay không……
“Được, ta buông rồi đi, huynh yên tâm, ta sẽ không hồ đồ nữa.”
Giang Thải Vi cẩn thận đặt ấm nước ở trước người hắn rồi tránh xa, trốn đến phía dưới một khối tảng đá lớn.
Thấy hắn lại xuống nước lần nữa, không biết qua bao lâu lại lên bờ, cầm ấm nước uống một ngụm rồi ngã xuống mặt đất, trong lòng lập tức dâng lên một tia mừng như điên.
Nàng ta nhanh chóng chạy đến, muốn kéo Lục Thời Yến đến phía dưới tảng đá mà nàng ta vừa mới trốn. Tuy rằng Lục Thời Yến gầy nhưng thân hình cao lớn, căn bản không phải một mình nàng ta có thể kéo được.
Nhìn người mà nàng ta ngày đêm tơ tưởng đang nằm ở trên mặt đất kia, Giang Thải Vi lại không nhịn được, cũng không quan tâm bên ngoài còn đang mưa, duỗi tay liền cởi quần áo hắn.
“Ngươi đang làm cái gì vậy?” Lúc này, Lục Thời Yến lại từ từ tỉnh lại.
Giang Thải Vi hoảng sợ vì không nghĩ tới hắn tỉnh lại nhanh như vậy.
Nhưng mà lại nhanh chóng phản ứng lại được, hiện tại hắn đã uống thuốc mê do mình hạ, căn bản không có lực để phản kháng mình, vì vậy lá gan của nàng ta lại lớn lên.
“Thời Yến, ta biết trong lòng huynh có ta, nhưng mà ngại thân phận của chúng ta nên mới không thể không đè tình cảm ở trong lòng xuống”
Nàng ta vừa nói vừa cởi quần áo của mình ra, áp thân thể mềm mại của mình vào trong lòng ngực hắn rồi nói: “Nhưng hiện giờ huynh đã không phải thế tử của phủ Định Bắc hầu, không còn có thế tục lễ nghi có thể áp chế chúng ta, huynh muốn ta đi! Từ nay về sau, chúng ta tìm nơi không ai quen biết chúng ta để ——”
Giọng nói của nàng ta đột nhiên im bặt, không dám tin mà cúi đầu, nhìn một thanh chủy thủ loang lổ rỉ sét đang cắm vào trong lồng ngực của mình, nàng ta thống khổ nói: “Huynh……Không phải là huynh đã uống nước trong bình nước rồi sao? Vì sao?”