Cả Nhà Bị Oan Sau Khi Nghe Thấy Tiếng Lòng Ta, Hoàn Toàn Hắc Hóa

Chương 2: Ôi! Đây không phải là ngoại thất của phụ thân cặn bã đó của ta sao?

Trước Sau

break

Trong lòng Cố Dung cuộn trào như sóng dữ.

Diệp Bá Giản cưới bà chỉ để lợi dụng, vắt kiệt bà sao? Cả đời này hắn có thực sự yêu bà?

Diệp Thanh Thành là nhi nữ của Diệp Bá Giản với ngoại thất?

Mục đích thiên kim thật giả là muốn đem đích nữ của ngoại thất ở bên cạnh hắn têu thương chiều chuộng?

Bà ấy suy nghĩ kỹ lại, đã sinh ba nhi tử, Diệp Bá Giản tuy miệng nói vui vẻ, nhưng mười mấy năm dạy bảo con cái, hắn lại chưa bao giờ hỏi han.

Sau này sinh được đích nữ, theo lý ba nhi tử phía trước, sau lại sinh thêm một nhi nữ hẳn là sẽ được chiều chuộng thương yêu mới đúng.

Diệp Bá Giản dường như cũng chỉ nói ngoài miệng rất hạnh phúc.

Đích nữ của hắn cũng chưa bao giờ bế qua.

Nhưng Diệp Thanh Thanh lại khác.

Diệp Thanh Thanh vừa chào đời, Diệp Bá Giản đã yêu thương vô cùng, mỗi khi trở về từ triều, việc đầu tiên là ôm lấy nàng, miệng không ngừng gọi, tiểu bảo bối, tiểu tâm can...

Bà ấy lúc đó còn làm bộ ghen tỵ nói rằng bốn hài tử cũng chưa từng được hắn gọi bảo bối như vậy, sao lại quan tâm đến tiểu nhi nữ này như vậy.

Diệp Bá Giản lúc đó đã nói cái gì?

Hắn nói trước kia còn trẻ, không biết làm phụ thân thế nào, hơn nữa còn bận rộn chính sự, không thể chăm sóc hài tử.

Chờ tiểu nữ nhi sinh ra hắn mới phát hiện bản thân không xứng đáng với chức phụ thân, hắn còn muốn bù đắp cho hài tử.

Cho nên đối xử với tiểu nữ nhi như một ngôi sao trên mặt trăng.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, chuyện này thật sự có vấn đề, nếu hắn thật sự cảm thấy hổ thẹn với hài tử, hắn phải bồi thường gấp bội cho bốn hài tử mới đúng.

Nhưng những năm này, ngoại trừ tiểu nhi nữ, những hài tử khác hắn chưa từng bận tâm.

Nếu thật sự vì tiểu nhi nữ là nhi nữ của ngoại thất…

Nghĩ đến đây, Cố Dung cảm thấy máu dồn lên não, suýt chút nữa ngã quỵ trên mặt đất.

Diệp Tịnh Nguyệt nhanh tay đỡ bà ấy, bàn tay nhỏ nhắn lướt qua hơi thở của Cố Dung, một mùi hương thơm lướt qua.

“Nương, cẩn thận.”

[Để nương lấy lại tinh thần.]

Cố Dung vừa rồi cảm thấy choáng váng, nhưng giây tiếp theo liền cảm thấy cơ thể trở nên nhẹ nhàng, thể xác lẫn tinh thần cảm thấy thoải mái.

Nếu nói bà ấy vừa rồi còn có thái độ hoài nghi về tiếng lòng của Diệp Cảnh Nguyệt nói, hiện tại cơ thể thay đổi làm cho bà ấy tin Diệp Tịnh Nguyệt chín phần.

Diệp Bá Giảm lạnh lùng liếc nhìn Diệp Tịnh Nguyệt đang ra vẻ nịnh bợ.

“Ngươi thật biết cách giả vờ.”

“Hầu gia!” Sắc mặt Cố Dung tối sầm lại, “Nguyệt Nhi là nhi nữ của ngài, nàng lưu lạc ở bên ngoài mười lăm năm, khi quay trở lại ngài một câu quan tâm cũng đều không có. Nàng giúp đỡ ta một chút, ngài liền mắng nàng giả vờ! Nàng có lòng hiếu thảo với ta là sai sao? Người thật sự giả vờ là cái người đang treo cổ tự tử phải không?”

“Nàng ta có tâm tư gì ta còn không hiểu sao? Không phải muốn để ta đi tìm nàng, xem nhẹ Nguyệt Nhi, sau đó làm cho Nguyệt Nhi về sau ở trong phủ bị kinh thường phải không? Nàng ta chiếm lấy thân phận hưởng thụ cuộc sống ăn sung mặc sướng suốt mười lăm năm, nàng ta hẳn phải biết ơn, chứ không phải là tính kế!”

Diệp Bá Giản nổi giận.

“Phu nhân, nàng sao nghĩ Thanh Thanh độc ác như vậy, chúng ta nuôi dưỡng Thanh Thanh nhiều năm như vậy, tính cách nàng ta như thế nào nàng còn không biết sao? Ta thực sự thất vọng về nàng, ta biết nàng như vậy, ta lúc trước đã…”

Cố Dung đột ngột ngắt lời ông ta.

“Lúc trước cái gì! Hầu gia, lúc trước muốn làm gì!”

Diệp Tịnh Nguyệt giúp đỡ Cố Dung, có thể cảm giác cả người bà đang run lên, hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Diệp Bá Giản, giống như Diệp Bá Giản chỉ cần nói gì đó, sẽ sống chết cùng Diệp Bá Giản!

Chuyện xảy ra trước đó là vảy ngược của bà!

Lời nói của Diệp Bá Giản mắc kẹt trong cổ họng, lên cũng không dám, xuống cũng không xong.

Cuối cùng biết đuối lý rồi mà tức giận phất tay áo bỏ đi.

“Phu nhân, ta đã thất vọng với nàng quá rồi!”

Diệp Tỉnh Nguyệt trong lòng hừ lạnh, nhìn bóng lưng Diệp Bá Giản rời đi, nàng cao giọng hét lên.

“Phụ thân, cẩn thận dưới chân, kẻo bị ngã.”

Nói xong, một giọt nước từ trong lòng bàn tay bắn ra, bắn trúng vào mắt cá chân của Diệp Bá Giản.

Ngay lập tức, có một âm thanh nặng nề vang lên truyền từ cửa viện.

Diệp Bá Giản ngã xuống như chó ăn cứt.

Diệp Bá Giản đứng dậy, miệng chửi một câu “Quạ đen miệng”.

Diệp Tịnh Nguyệt đắc ý nhếch khóe miệng.

[Xứng đáng! Dám chọc vào chỗ đau của mẫu thân, nên ngã chết ngươi!]

Diệp Tịnh Nguyệt rót cho Cố Dung một tách trà, cho thêm một chút bột phấn, hòa tan trong nước.

“Nương, người uống trà đi.”

[Mẫu thân khổ quá! Phụ thân cặn bã đó một mực thao túng nương, chỉ cần nói đến chuyện năm đó mẫu thân sẽ khom lưng. Mẫu Thân thật thảm! Bà ấy tới nay vẫn không biết, kẻ chủ mưu bắt cóc bà ấy khiến thanh danh bà ấy bị hủy hoại trong một đêm chính là phụ thân cặn bã!]

Đồng tử của Cố Dung đột nhiên co rút lại!

Quả thực không thể tin được những gì mà bản thân nghe thấy!

Tiếng lòng của Diệp Tịnh Nguyệt lại vang lên mang theo sự đau lòng.

[Vào thời điểm đó Hầu phủ đã suy tàn, thấy tình thế sắp nguy cấp, phụ thân cặn bã liền đánh chủ ý tới trên người mẫu thân, đích nữ của trấn quốc công phủ. Hắn ta dùng bút kí của mẫu thân lừa đại tướng quân, cho người đã sắp xếp trước đó bắt cóc mẫu thân trong đêm đó, đem tin tức này truyền khắp hoàng thành. Đợi ngày hôm sau mẫu thân trở về còn nguyên vẹn,thanh danh thì sớm đã bị hủy hoại.]

[Sau đó phụ thân giả vờ trìu mến đến hỏi cưới, nương nhất thời bị cảm động mà gả cho hắn ta! Mang theo nhiều của hồi môn làm cho Hầu phủ sẽ một lần nữa huy hoàng. Quả thực quá vô sỉ mà!]

[Điều đáng ghét hơn là, hắn đã tiêu hao hết tâm tư tới mẫu thân còn không biết quý trọng! Ở bên ngoài nuôi ngoại thất, còn đem nhi nữ của ngoại thất Diệp Thanh Thanh đổi đến Hầu phủ để hưởng vinh hoa phú quý! Quả thực không biết xấu hổ!]

Tay Cố Dung run rẩy nhấp một ngụm trà.

Vốn dĩ chuyện năm đó thực sự là như vậy sao?

Bà ấy nghĩ đến cùng chung hoạn nạn, không xa không rời, thực tế tất cả đều là do một tay Diệp Bả Giản tính kế?

Tác động này quá lớn đối với Cố Dung.

Bà ấy nhất thời không thể chấp nhận sự thật này.

Còn nữa, nếu Diệp Thanh Thanh là nhi nữ do ngoại thất Diệp Bá Giản sinh ra, nói cách khác Diệp Bá Giản đã ngoại tình với một nữ nhân khác ít nhất mười lăm năm trước.

Nhưng nhiều năm như vậy, bà ấy không hề phát hiện ra một chút động tĩnh nào?

Điều này là không thể nào!

Hoàng thành lớn như vậy, không thể không có một chút dấu vết nào.

Trừ phi Diệp Bá Giản giấu người dưới lòng đất!

Trong lòng Cố Dung lúc này hoàn toàn rối loạn.

Không biết nên tin vào tiếng lòng Diệp Tịnh Nguyệt mấy phần nữa.

“Đích tỷ.”

Một giọng nói nhẹ nhàng từ cửa truyền đến.

Một phu nhân mặc quần áo hoa lệ đi tới, đối phương trông có vẻ mỏng manh yếu đuối khiến người ta nhìn thấy liền thấy đáng thương, cặp mắt lại quyến rũ đa tình.

Nhìn thấy người tới, sắc mặt Cố Dung dịu đi một chút.

“Ánh Tuyết, ngươi đến rồi, mau ngồi xuống.”

Cố Ánh Tuyết là nhi nữ của nhị thúc Cố Dung, bởi vì cảnh ngộ có chút đặc biệt nên làm cho Cố Dung thương xót, những năm này vẫn là dựa vào hồi môn Cố Dung nuôi sống.

Cô Dung háo hức rót nước cho Cố Ánh Tuyết.

Tiếng lòng Diệp Tịnh Nguyệt ở phía sau vang lên.

[Đây không phải là ngoại thất của phụ thân cặn bã sao? Chắc không phải vội vàng tới đây là vì đích nữ Diệp Thanh Thanh của bản thân chứ? Phụ thân cặn bã khuyên không được, thân nương lại đến đây ra trận nha!]

[Cố Ánh Tuyết này càng đáng ghét hơn, bởi vì ghen tị mẫu thân ta là đích nữ trấn quốc công phủ, tâm lý vặn vẹo. Cùng Diệp Bá Giản tính kế hủy hoại thanh danh mẫu thân của ta, còn để cho mẫu thân của ta thay nàng ta nuôi dưỡng nhi nữ, đúng là một con sói mắt trắng!]

--------

Edit: Cá Lóc

break
Hắn Như Lửa
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
(Cao H) Không Xuống Được Giường
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc