Diệp Phồn Tinh nhìn lấy An An, không nhịn được cười một tiếng, "Sư phụ chị bởi vì rất yêu em, cho nên muốn chiều chuộng em, thật sự có bảo bảo rất mệt mỏi."
Vốn là cho là Phó Cảnh Ngộ, kết quả người tiến vào lại là bà ngôn.
" Cô." Diệp Phồn Tinh lên tiếng chào hỏi.
Bà ngôn cười một tiếng, nói với An An: "An An, con đi ra ngoài đi, mẹ có lời muốn nói với Tinh Tinh."
An An nói: " Con muốn nhìn Bảo Bảo cơ."
"Ngoan nào." Thái độ của bà Ngôn có chút cường thế, An An luôn luôn rất kiêng kỵ mẹ mình, chỉ biết nghe lời đi ra ngoài.
Diệp Phồn Tinh tiếp tục ru con, bà Ngôn ngồi xuống bên cạnh, Diệp Phồn Tinh ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.
Phát hiện ánh mắt của bà Ngôn có chút khác thường trong lòng Diệp Phồn Tinh lộp bộp một cái, không nhịn được tự vấn trong lòng, hình như cô không có làm gì sai chứ?
"Có chuyện gì không ạ?"
Diệp Phồn Tinh hỏi.
Bà ngôn nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, biểu tình có chút phức tạp, kèm chút lãnh đạm nói: "Cũng không có gì, chỉ là có vài lời muốn nói với cháu."
Diệp Phồn Tinh nói: " Cô cứ nói đi ạ."
"Cô biết, Cảnh Ngộ rất thương yêu cháu, đối với cháu cũng rất tốt, nó là đứa trẻ tốt, nhưng cô hy vọng, cháu có thể biết quý trọng những gì mình đang có, đừng như Tô Lâm Hoan, cuối cùng làm cho bản thân mình không có thứ gì, cô nói những thứ này, cháu đã hiểu chưa?"
Đột nhiên tới nói mấy câu như vậy với mình, Diệp Phồn Tinh thật sự không thể hiểu nổi.
Cái này đổi thành người khác, cũng không nghe nổi.
Diệp Phồn Tinh nói: " Cháu không biết cô nói vậy là có ý gì."
" Cô hy vọng cháu có thể biết thân biết phận, đừng có ý đồ gì với Ngôn Triết nhà cô." Vốn cho là Diệp Phồn Tinh là một cô gái đơn thuần, nhưng không nghĩ tới, cô gái này lại giống như Tô Lâm Hoan, là một kỹ nữ tâm cơ.
Có Phó Cảnh Ngộ còn chưa hài lòng, lại còn muốn ngoại tình với Ngôn Triết, nhất thời đối với Diệp Phồn Tinh không còn hảo cảm.
Đọc đến đây mà mật tức lộn ruột lên luôn á, Tinh Tinh nhà tôi làm mọe gì đâu cơ chứ, mọi người đâu, đòi lại công đạo cho Tinh nhà mật đi nhanh lên!