Diệp Phồn Tinh và bọn họ ở bên ngoài cơm nước xong, đi ra khỏi nhà hàng, Mộ Thập Thất nhận một cuộc điện thoại, nói với Diệp Phồn Tinh: "Tinh Tinh, cơ quan tôi có chút việc, tôi phải đi đến đó một chuyến, ngày mai tôi lại tới tìm cô!"
" Giờ này mà chị vẫn phải đến cơ quan, chị bận rộn thật đấy." Diệp Phồn Tinh nói.
Mộ Thập Thất có chút bất đắc dĩ, "Không có cách nào, nghề nghiệp của chúng tôi chính là như vậy! Ngôn Triết! Anh nhớ tiếp đãi bọn họ cho hẳn hoi đấy."
Ngôn Triết nhìn lấy vị đại tiểu thư này, "Ừm."
Không cần em nói, anh cũng sẽ tiếp đón hai người họ chu đáo, điểm này mà còn cần em phải dặn sao?
Ba người từ bên ngoài trở lại, Diệp Phồn Tinh cùng Phó Cảnh Ngộ về nhà. Bởi vì mang theo Bóng Đèn Nhỏ tới, cho nên bọn họ cũng không dám ở bên ngoài ở lâu, trực tiếp trở về Ngôn gia.
Vào cửa, Diệp Phồn Tinh nói: " Em đi xem con một chút."
Cô phỏng chừng tiểu tử đã tỉnh rồi, sợ con sẽ khóc.
Từ khi sau khi có con, Diệp Phồn Tinh cảm thấy, mình cũng không yên tâm ở bên ngoài chơi được nữa.
Phó Cảnh Ngộ gật đầu, "Ừm." Ngôn Triết nhìn lấy bóng lưng của Diệp Phồn Tinh không nỡ dời mắt.
Bà Ngôn đứng ở một bên, đem hết thảy những gì mình nhìn thấy rõ rõ ràng ràng.
Quả nhiên...
Con trai của bà ta với Diệp Phồn Tinh, thật sự... Có chút không bình thường.
" Cô." Phó Cảnh Ngộ chào hỏi.
Bà ngôn cười một tiếng, "Ngồi đi."
-
Diệp Phồn Tinh trở về lên trên lầu, phát hiện Bóng Đèn Nhỏ đã tỉnh rồi, An An đang dỗ nó.
Diệp Phồn Tinh nhẹ nhàng đẩy cửa ra vào phòng, nhìn thấy tiểu tử, nhịn không được bật cười. cô nhỏ giọng gọi An An."
"Tinh Tinh." An An tự hào nói: "Mới vừa rồi tiểu bảo bảo khóc, là em dỗ đấy, có phải em rất lợi hại hay không?"
Diệp Phồn Tinh gật đầu, "Ừm, rất tốt."
Cô đem Bóng Đèn Nhỏ ôm lấy, An An ở bên cạnh nhìn, " Em nói em có thể chăm sóc Bảo Bảo mà ông xã của em không tin em."