Cá Bạc Hà nhỏ

Chương 3

Trước Sau

break


 

Từ Y Đồng khựng lại, tim cô như bị ai bóp nghẹt.

Anh đang nói cô sao?

Người bán hoa ư?

Cô ngơ ngác lặp lại ba chữ đó trong đầu, dần dần như một bức tượng đá đang bị gió mài mòn, cô lặng lẽ hóa đá tại chỗ.

-

Trong suốt khoảng thời gian chuẩn bị món quà ấy, Từ Y Đồng từng nghĩ đến việc có thể Dư Qua sẽ không mấy bận tâm lúc nhận được. 

Nhưng không sao, chỉ cần anh chịu mở lớp hoa hồng bên ngoài ra, chắc chắn sẽ thấy những hộp bánh quy giấu bên dưới. Khi đó, anh nhất định sẽ ngạc nhiên, sẽ cảm động.

Chỉ cần tưởng tượng đến vẻ mặt anh lúc đó thôi, cô đã thấy ngọt ngào không chịu nổi.

Cô tin chắc Dư Qua sẽ không thể đoán được rằng bất ngờ thực sự vẫn còn ở tầng sâu hơn.

Giống như bóc từng lớp hành tây vậy, hết lớp này đến lớp khác, mỗi chiếc bánh quy đều mang hình dáng và hương vị khác nhau. Và ở tận đáy, sẽ là một mặt dây chuyền thủy tinh hình cá nhỏ.

Chỉ riêng vì mặt dây chuyền ấy thôi, Từ Y Đồng đã gần như “bán mạng” trong tiệm thủ công của bạn cả tuần trời. 

Sản phẩm đầu tiên méo mó như con sứa què quặt, sau đó biến thành một con bạch tuộc dị hợm, mãi đến khi mài mòn tay lẫn kiên nhẫn, cuối cùng mới tạo được một chú cá xinh đẹp như ý.

Cô còn cẩn thận kèm thêm một tấm thiệp nhỏ, viết tay nắn nót: [Là em tự làm đó nha.]

Làm xong mọi thứ, cô cứ mơ mộng mãi: anh có thể sẽ cảm động, cũng có thể sẽ ngạc nhiên, hoặc nhẹ nhàng nở một nụ cười.

Cô tưởng tượng tới lui hàng nghìn lần, chỉ không ngờ rằng kết quả lại là anh tưởng cô là người bán hoa.

Từ Y Đồng thấy như bị ai đấm thẳng vào tim. Nghẹt thở đến mức chẳng thốt nổi lời.

Làm gì có người bán hoa nào ăn mặc rạng rỡ, trang điểm chỉn chu, bước chân nhẹ nhàng như cô chứ?

Thật sự rất buồn.

-

“À, đúng rồi anh, hồi nãy dì Hai gọi điện cho em. Dì nói bà nội bảo đưa lại tiền cho anh, vì lần này đi khám chẳng tốn bao nhiêu cả.”

“Bảo bà giữ lại đi.”

“Dạ, mà bà nội sắp đến Thượng Hải khám, bà sẽ ở nhà ba. Chúng ta có thời gian ghé qua thăm bà không?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu, đến khi Dư Nặc khẽ gọi: “Anh?”

“Để sau rồi tính.”

Cuộc gọi kết thúc.

Dư Qua vẫn đứng nguyên tại chỗ, tay theo thói quen thọc vào túi tìm điếu thuốc nhưng rồi chợt nhớ ra mình vốn không hút thuốc, đành rút tay ra.

Cách đó chừng năm mươi mét là một cửa hàng tiện lợi, anh bước đi một bước nhưng lại bị ai đó kéo nhẹ gấu quần.

Anh cúi đầu.

Là cô gái khi nãy: “người bán hoa”.

Cô ngồi xổm cạnh bồn hoa, mặc váy vàng chanh, đi giày da đen, trông rũ rượi như cây non bị sương sớm đánh úa. 

Không hiểu sao, anh lại nghĩ đến nhân vật SpongeBob bị phơi khô.

Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt long lanh: “Anh không nhớ em à?”

Anh im lặng.

Giọng nói này quen quá.

Không đợi được câu trả lời, Từ Y Đồng tự cứu mình bằng một câu giới thiệu: “Em là Từ Y Đồng.”

Anh vẫn không lên tiếng.

“Em từng đến nhà anh ăn cơm, còn vô tình làm vỡ một cái chén.” Cô vừa nói vừa dùng tay mô tả lại động tác.

Cuối cùng, Dư Qua trầm giọng: “À, là em.”

Tiếng xe cộ ở ngã tư ngày càng dồn dập, học sinh bắt đầu tan học, dòng người qua lại đông đúc. Vài chiếc xe chậm lại, có người còn hạ kính nhìn ra ngoài.

Dư Qua thu lại ánh mắt, hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”

Giọng anh khàn khàn, trầm thấp như bị cảm, nhưng không giấu nổi vẻ lạnh nhạt trong đó như thể cô chỉ là người dưng.

Từ Y Đồng thấy sống mũi cay xè, khẽ đáp: “Em đến đưa quà cho anh.”

“Quà?” 

Anh nhíu mày, như thể chẳng hiểu gì. 

“Tại sao lại tặng tôi?”

Cô sững người: “Vì em nghe người khác nói là anh thích mà.”

Câu hỏi kiểu gì thế?

Nếu không phải vì thích anh, thì cô có rảnh đến mức ôm cả đống đồ nặng thế này chạy tới không?

Dư Qua liếc bó hoa một cái: “Cảm ơn.”

Hai chữ ấy làm tim Từ Y Đồng khẽ nhói lên một chút.

Nhưng rồi anh lại nói:

“Nhưng tôi không rõ cô nghe từ đâu ra, tôi không thích hoa.”

“Hả?”

Nụ cười trên môi cô cứng lại.

“Không phải… chỉ là hoa thôi mà.” 

Cô định giải thích, rằng trong đó còn có bánh quy, có dây chuyền, rất nhiều điều bất ngờ. 

Nhưng nghĩ đến việc anh chẳng tự mình phát hiện ra những điều đó, lòng cô bất giác nghẹn lại.

Giữa lúc vừa giận vừa buồn, ánh mắt cô lại rơi xuống bàn tay anh, các ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, sạch sẽ gọn gàng một cách hoàn hảo.

Ngay giây phút đó, bao nhiêu cảm xúc tiêu cực trong cô như bị cuốn đi hết.

Gió thổi qua, vạt áo đồng phục thi đấu của anh khẽ lay động trong ánh hoàng hôn, viền áo ánh lên sắc vàng dịu mắt, cả người anh toát ra vẻ dịu dàng đến không tưởng.

Thôi xong.

Chưa kịp đỏ mắt, cô đã đỏ mặt.

Từ Y Đồng không còn khóc nổi nữa.

Cô bắt đầu muốn nghiêm túc kiểm điểm lại bản thân rồi.

-

Trong phòng bao, đồ ăn đã được bày gần đầy bàn.

Thấy Dư Qua một mình đẩy cửa bước vào, đám bạn trong phòng liền nín cười, đồng loạt nhìn về phía anh.

Tiếng trêu ghẹo vang lên lác đác:

“Yo yo.”

“Chậc chậc.”

Dư Qua không thèm để ý, lẳng lặng tìm chỗ ngồi. Anh tiện tay ném bật lửa và bao thuốc lên bàn.

Will huých vai anh, cười xỏ: “Sao tự dưng lại hút thuốc? Cô gái vừa rồi khiến anh đau đầu đến vậy à?”

Dư Qua lạnh mặt, hất anh ta ra: “Tránh xa tôi ra.”

“Cứ hung dữ với tôi đi, dữ dằn luôn cho tôi chết cũng được.” 

Will giả vờ giọng nói u ám, ra vẻ đáng thương.

Y Y khẽ liếc nhìn Dư Qua, khóe môi cong lên như cười, rồi hỏi như buột miệng: “Ơ, thế quà đâu? Anh không nhận à?”

Cô ấy cố giữ giọng mình thật tự nhiên, nhưng vẫn không giấu nổi sự tò mò lấp ló bên trong.

Dư Qua chỉ “ừ” một tiếng, chẳng buồn giải thích.

“Tiếc thật đấy.” 

Y Y thở dài, ánh mắt thoáng chút nuối tiếc. 

“Đồng Đồng đã chuẩn bị rất kỹ mà.”

Dư Qua không đáp. Có thể thấy anh không muốn nói thêm về chuyện này.

Trong OG, hiếm ai lấy đời tư của Dư Qua ra đùa cợt. 

Y Y biết điều, cũng không hỏi tiếp nữa.

Thực lòng mà nói, cô ấy cũng đoán được phản ứng của Dư Qua, anh chưa từng là người dễ dàng nhận lấy sự quan tâm của người khác.

Là người gần gũi với OG, Y Y hiểu Dư Qua còn sâu hơn nhiều so với những người ngoài cuộc.

Anh không thô lỗ, cũng chẳng phải kiểu lạnh nhạt đến tàn nhẫn, nhưng có một vẻ kiêu ngạo bẩm sinh khiến người ta khó tiến lại gần. 

Không ngạo mạn, nhưng luôn có một bức tường vô hình giữa anh và phần còn lại của thế giới.

Dù quen biết hay xa lạ, Dư Qua vẫn luôn giữ khoảng cách. Anh không thích đùa, cũng không bao giờ dễ dàng hòa nhập. 

Ngoại trừ cô em gái ruột của mình, dường như chẳng ai lọt được vào thế giới riêng tư của anh.

Chỉ là Y Y từng nghĩ, có lẽ Từ Y Đồng sẽ là một ngoại lệ.

Cô ấy từng kinh ngạc khi biết hai người họ đã kết bạn WeChat. Trong khoảnh khắc đó, cô ấy gần như không thể tin nổi. 

Dù rất quý mến Từ Y Đồng, cũng sẵn lòng ủng hộ nếu cô thực sự theo đuổi được Dư Qua, nhưng trong lòng vẫn có một cảm xúc khó tả.

Không phải ghen tị.

Cũng chẳng phải thất vọng về Từ Y Đồng. 

Chỉ là một nỗi hụt hẫng mơ hồ, như thể một điều gì đó cao quý trong cô bỗng chốc bị kéo xuống.

Thì ra, Dư Qua cũng chỉ là một người đàn ông, vẫn sẽ bị rung động bởi một cô gái xinh đẹp, có chút điều kiện.

Thì ra, cái “khác biệt” mà cô từng cho là tồn tại ở anh, hóa ra cũng không chắc chắn đến vậy.

Y Y đưa tay vuốt tóc, vờ cúi xuống uống nước, nhân đó lén liếc nhìn Dư Qua.

Vẻ mặt anh vẫn bình thản, tựa như mọi chuyện xảy ra ban nãy chẳng liên quan gì đến mình.

Và chính điều đó lại khiến người ta không thể rời mắt.

Không thiếu người đẹp trai, nhưng cái đẹp của Dư Qua có một cấp bậc riêng, đẹp mà không tự biết mình đẹp, lạnh nhạt mà không hề phô trương. 

Sự yêu mến của người khác đối với anh, dường như là điều quá đỗi bình thường, đến mức anh chẳng buồn quan tâm.

Chính sự hờ hững ấy lại trở thành nguyên nhân khiến người ta càng muốn hiểu, càng muốn tiến lại gần.

Giống như một mặt hồ phẳng lặng, khiến người ta muốn biết: rốt cuộc, ai có thể làm mặt hồ ấy dậy sóng?

Một lúc sau, Y Y thu lại ánh mắt và suy nghĩ lan man.

Quả nhiên.

Dư Qua vẫn là Dư Qua.

Đóa hoa trên vách núi vẫn là đóa hoa trên vách núi.

Người ta có thể ngưỡng mộ, có thể theo đuổi, nhưng mãi mãi chẳng thể hái xuống.

Hoàng hôn buông xuống, Thượng Hải như khoác lên mình màu cam chín mọng, vừa mềm mại, vừa mỏi mệt, giống hệt tâm trạng Từ Y Đồng lúc này.

Cô tựa đầu vào cửa kính, nhìn khung cảnh vụt qua bên ngoài, đôi mắt trống rỗng.

Cành hoa hồng bên cạnh cũng rũ xuống, y như chủ nhân của nó.

Tất cả mọi thứ trong khoảnh khắc này đều khiến người ta cảm thấy chán nản. Ngoại trừ bản nhạc đang vang lên trong xe.

Là bản phối DJ của “Tình yêu đôi khi rất tàn nhẫn.”

Câu hát đầu tiên vang lên: “Lệ đau đã nhấn chìm bụi trần.”

Từ Y Đồng cắn môi cố nhịn.

Câu tiếp theo: “Vẫn tin chân thành có thể lay động trái tim của người.”

Cô quay đầu, nhìn sang chỗ khác.

Cho đến câu cuối cùng: “Không bỏ được mối si tình hèn mọn này.”

Từ Y Đồng bùng nổ, bật khóc nức nở rồi gào lên: “Ai mở cái bài hát tàn nhẫn này vậy hả?”

Jasmine ngồi ghế phụ giật mình, vội vàng định bấm nút chuyển bài.

Tài xế lập tức gắt: “Đừng! Để cậu ấy nghe cho sáng mắt ra!”

Âm thanh khóc thút thít của Từ Y Đồng mỗi lúc một rõ.

Jasmine nhìn trái nhìn phải, thấy ai cũng khó chiều, đành đánh trống lảng: “Đồng Đồng, tôi nghe nói trên đường Hoài Hải vừa mở quán bar mới, có món rượu sữa chua cậu thích nhất đó, đi thử nhé?”

Từ Y Đồng gào lên: “Không đi! Tôi muốn về nhà!”

Là người miệng độc nhất hội, Thái Thái chẳng nể nang gì: “Về nhà tiếp tục viết ‘nhật ký liếm cẩu’ hả?”

“Thôi mà thôi mà.” 

Jasmine vội can ngăn: “Đồng Đồng thất tình rồi, cậu đừng dìm thêm nữa.”

“Ai nói tôi thất tình?” Từ Y Đồng cãi.

Jasmine liếc cô một cái. Trang điểm trôi sạch, mascara lem nhem chẳng buồn dặm lại. 

Cô ấy đưa cho cô tờ khăn giấy: “Vậy cậu khóc cái gì?”

“Là vì… tôi hối hận thôi.” 

Từ Y Đồng vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào: “Lẽ ra nên đặt hộp bánh quy anh ấy thích nhất lên trên cùng.”

Jasmine: “…”

Thái Thái: “Đồ thần kinh thật rồi.”

Từ Y Đồng uể oải than vãn: “Này các cậu, nói xem sao anh ấy ăn cơm với tôi mấy lần rồi mà vẫn không nhớ nổi mặt tôi là sao? Tôi trông thường đến mức đó à? Hay là gu thẩm mỹ của anh ấy có vấn đề?”

Thái Thái vừa cầm lái vừa thản nhiên đáp: “Biết đâu anh ta không thích con gái.”

Từ Y Đồng tức tối hét lên: “Thái Nhất Thi! Cậu im ngay cho tôi! Tôi không muốn nói chuyện với cậu nữa!”

“Rồi rồi.” 

Thái Thái nhún vai, đổi giọng: “Vậy thì có lẽ... anh ta chỉ không thích cậu thôi.”

“…”

Sự thật vẫn luôn là con dao bén nhất, chẳng cần hoa mỹ, cũng đủ để người ta câm lặng.

Không khí trong xe bỗng chốc im lìm.

Một lúc sau, Thái Thái liếc gương chiếu hậu: “Cậu giận thật à?”

Từ Y Đồng quay mặt ra cửa sổ, giọng uể oải: “Tôi buồn thì không được hả?”

Bản DJ hỗn tạp cuối cùng cũng kết thúc, Từ Y Đồng còn chưa kịp kêu buồn lần hai thì xe lại bật tiếp một bài của Phượng Hoàng Truyền Kỳ.

Cô hết chịu nổi, mở miệng: “Cậu có thể chọn bài nào đỡ lụy hơn được không?”

“Người buồn thì đâu nên nghe nhạc chậm mà?”

Từ Y Đồng quay sang, mặt lạnh như tiền: “Cậu nghĩ mình đang hài hước lắm đúng không?”

Thái Thái cười sảng khoái: “Không đâu, tại tôi thấy cậu sắp khóc nữa rồi nên mới cố kéo cậu về thực tại chút.”

Lúc này Jasmine chợt nhớ ra điều gì: “À đúng rồi, Đồng Đồng, hay là cậu hỏi thử em trai cậu xem sao? Nó chẳng phải có chút giống Dư Qua à? Biết đâu giúp được gì.”

“Ý cậu là hỏi Trần Du Chinh á?” 

Từ Y Đồng nhíu mày: “Giống nhau chỗ nào cơ?”

Jasmine gật đầu chắc nịch: “Cùng là tuyển thủ chuyên nghiệp mà, đàn ông thì dễ hiểu nhau hơn.”

Nghe có lý, Từ Y Đồng lập tức lấy điện thoại ra, mở WeChat rồi nhắn: [Rảnh không?]

Đợi một lúc vẫn không thấy trả lời, cô mất kiên nhẫn bấm luôn gọi video.

Kết quả bị dập máy trong chưa tới ba giây.

Ngay sau đó, cậu ấy gửi lại một dấu hỏi chấm lạnh tanh.

Từ Y Đồng nghiến răng, trong đầu đã tưởng tượng ra cái bộ mặt “đáng ăn tát” của Trần Du Chinh lúc này.

Cố nuốt cục tức, cô bắt đầu gõ tin nhắn:

“Tiểu Chinh, em giúp chị phân tích với, tại sao Dư Qua lại không có cảm giác với chị vậy, mấy người làm tuyển thủ chuyên nghiệp như các em.”

Còn chưa kịp gõ xong, giao diện chat bỗng rung lên, một tin nhắn mới nhảy vào.

Conquer: [Chị biết em với Dư Nặc đang hẹn hò từ khi nào thế?]

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc