Y Y: [Tôi nghe Roy nói, cậu có WeChat của Dư Qua à?]
…
…
Mưa lạnh rơi rả rích khắp thành phố trong đêm khuya.
Căn hộ duplex có bốn mặt đều là cửa kính toàn cảnh, ánh sáng nhạt nhòa hòa lẫn với sương mù đang dần lan tỏa trong màn đêm u tịch.
Sau khi tắm xong, Từ Y Đồng đi chân trần, mái tóc vẫn còn hơi ẩm. Cô co người lại trên chiếc sofa da màu đen, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn tin nhắn mà Y Y vừa gửi đến.
Tin nhắn đó đã đến từ một giờ trước, khi cô vẫn còn đang vui chơi trong một hộp đêm sôi động.
Trong người vẫn còn chút men rượu, khiến đầu óc cô mơ màng, khó tập trung. Nhưng chỉ cần thấy cái tên “Dư Qua”, tâm trí cô lập tức tỉnh táo đôi chút.
Dư Qua?
Ôi chao.
Đúng là một cái tên vừa quen vừa lạnh lùng đến kỳ lạ.
Từ Y Đồng với lấy chiếc chăn gần đó quấn đại quanh người, cô đưa điện thoại lên sát môi, để giọng nói khàn khàn vì rượu có thể vang lên rõ ràng hơn một chút: “Ừ, tôi có WeChat của anh ấy.”
Ngay sau đó, Y Y lại gửi thêm một tin nhắn nữa: [Hóa ra cậu và Fish có mối quan hệ như vậy, trước giờ chưa từng nghe cậu nhắc tới đấy nhé.]
Từ Y Đồng lấy lại tinh thần, cô trả lời bằng một giọng điềm nhiên: “Giao tình gì đâu, tôi chỉ quen chị gái anh ấy thôi, mọi người đi ăn cùng nhau một lần nên mới tiện tay thêm bạn bè đấy mà.”
Y Y: [Haha, vậy à.]
Y Y: [Cố lên nhé!]
Cơn chóng mặt bất ngờ ập đến. Từ Y Đồng ngồi dậy, quay lại khung chat, mở danh bạ và bắt đầu lướt một cách thuần thục.
Danh sách WeChat của cô có đến gần một nghìn người, kéo mãi xuống dưới cùng, cuối cùng cũng tìm thấy người được cô chú thích là "Tiểu Ngư" nằm ở cuối mục chữ X.
Cô định vào xem vòng bạn bè của anh, nhưng giao diện hiển thị vẫn chỉ là một màu trắng trống rỗng như cũ.
Bất lực, cô đành từ bỏ.
“Thật là phiền.”
Từ Y Đồng quăng điện thoại lên sofa, mặt cau lại vì bực dọc, cô ôm lấy chiếc gối bên cạnh.
Thật phiền.
Tại sao thế giới này lại có người dửng dưng với cô đến vậy?
Thật phiền.
Không thèm quan tâm đến cô thì thôi, lại còn đẹp trai đến phát bực.
Đẹp trai thì đã sao? Lại còn lạnh nhạt với cô!
Cô cảm thấy mình đúng là quá xui xẻo.
Từ Y Đồng bực tức giật lấy con gấu bông gần đó, đấm mạnh hai cái để xả giận.
Đúng lúc này, tiếng thông báo từ Douyin vang lên hai tiếng “tít tít”. Cô nhíu mày, vớ lấy điện thoại đầy tức tối.
CC vừa chia sẻ một video trong nhóm bạn thân trên Douyin: [Tsk, vừa lướt Douyin lại thấy video chồng của Từ Y Đồng nè.]
Từ Y Đồng khựng lại, rồi lập tức mở video ra xem.
Tiêu đề nổi bật bên dưới video là: “Ai mà may mắn đến vậy gặp được OG, hóa ra lại là tôi!”
Ngay khoảnh khắc đó, mọi bực bội ban nãy đều tan biến không dấu vết.
Từ Y Đồng chăm chú nhìn điện thoại, cô bật đi bật lại xem video mấy lần liền như sợ bỏ sót điều gì.
Trong đoạn video quay hơi lắc lư và thiếu ổn định, trời đã bắt đầu sập tối.
Cửa sổ chiếc xe buýt trung chuyển hạ xuống một nửa, Roy đưa tay ra ngoài, mỉm cười vẫy tay với mọi người.
Sau khi người quay có động tác ra hiệu, Roy nhẹ nhàng ngả người sang bên, để lộ một người đàn ông ngồi phía trong.
Anh mặc bộ đồ thể thao màu đen rộng rãi, chống tay lên thành cửa sổ, đầu hơi nghiêng, cả người toát ra vẻ điềm tĩnh như thể đang say ngủ.
Từ Y Đồng không kìm được, bấm dừng video lại.
Cũng thật kỳ lạ, mỗi ngày Jasmine đều gửi không ít ảnh trai đẹp, ảnh khoe cơ bắp, ảnh hút thuốc, ảnh nửa kín nửa hở vào nhóm chat, vậy mà Từ Y Đồng nhìn vào chẳng cảm thấy rung động gì.
Có khi cô bị hỏng mất rồi.
Chỉ nhìn cái bóng nghiêng không rõ mặt kia, chỉ nhìn đôi giày trắng sạch sẽ, dáng người cao ráo với đôi chân dài hơi co lên trên ghế, sao cô lại cảm thấy người này đẹp đến mức không thể tưởng tượng nổi?
Từ Y Đồng ngả người ra ghế, đưa tay che ngực, cố kiềm chế nhịp tim đang đập dồn dập bất thường.
Ký ức về Dư Qua như thủy triều tràn về.
Cô nhớ lần cuối cùng gặp anh là khi nào nhỉ?
À, hôm đó cô đến nhà Dư Nặc ăn cơm, còn anh thì cúi đầu rửa chén trong bếp.
Cô bị thương ở chân, anh đưa cô đến phòng khám.
Và rồi cô đã thành công thêm được WeChat của anh.
Chiều hôm đó, trời nắng nhẹ, bầu trời trong xanh không một gợn mây. Dư Qua mặc áo thun trắng.
Cô từng ngập ngừng muốn mời anh ăn kem nhưng anh lại khéo léo từ chối.
Mãi đến hai ngày sau, Y Y mới biết Trần Du Chinh thực ra là em họ của Từ Y Đồng.
Chuyện này được nhắc tới khi cả nhóm đang trên đường đến lễ bốc thăm của giải mùa hè.
Y Y ngạc nhiên hỏi: “Vậy ra cậu quen Fish là thông qua Conquer à?”
(Conquer là biệt danh của Trần Du Chinh)
Từ Y Đồng lập tức phủi sạch quan hệ: “Tôi quen Dư Qua thì liên quan gì đến thằng nhóc đó chứ?”
Trong thời gian này, Y Y chỉ mới rủ Từ Y Đồng ra ngoài chơi được ba lần, nhưng lần nào cũng chu đáo.
Một lần tặng cô chiếc túi cô thích từ lâu, một lần là chiếc vòng tay phiên bản giới hạn mới nhất. Nhờ vậy mà mối quan hệ giữa hai người phát triển khá nhanh.
Lời Y Y nói lúc này có phần nhẹ nhàng khách sáo: “Ừm, fan hai người họ từng khá căng thẳng, cậu không biết à?”
Rồi cô ấy tiện miệng bổ sung: “Nhưng hình như ngoài đời họ cũng chẳng có mâu thuẫn gì đâu, toàn fan tự cãi nhau thôi.”
Nói là “căng thẳng” thực ra cũng đã nhẹ rồi. Cuộc chiến dai dẳng giữa fan hai đội OG và TG đã bắt đầu từ đầu năm, kéo dài đến tận giải liên khu vực gần đây.
Mọi rắc rối bắt đầu từ màn ăn mừng có phần khiêu khích của Trần Du Chinh trong một trận đấu, khiến fan Dư Qua tức giận, lôi cả đội TG vào cuộc.
Jasmine đột nhiên nhớ ra chuyện cũ, cô ấy ngồi thẳng dậy rồi nói: “Ồ, thì ra ngôi sao lớn mà em trai cậu từng đắc tội lại chính là Dư Qua!”
“Tôi còn nhớ lúc đó em trai cậu bị chửi te tua luôn, còn lên cả hot search nữa đấy.”
Jasmine chậc lưỡi một cái rồi trêu: “Từ Y Đồng, cậu đúng là không biết xấu hổ! Sao lại có thể thích luôn kẻ thù của em trai mình thế? Như vậy chẳng phải là phản bội máu mủ, nhận giặc làm cha à?”
Từ Y Đồng thoáng chột dạ, nhưng nghe xong liền không nhịn được phản bác: “Nói gì thế, hồi đó tôi chỉ đến nhà Dư Nặc ăn cơm thôi mà, đâu biết anh trai cô ấy là ai. Với lại chuyện đó có phải thâm thù đại hận gì đâu. Trần Du Chinh mặt dày như vậy, bị chửi vài câu cũng chẳng chết.”
Y Y lập tức tò mò hỏi tiếp: “Vậy sao cậu quen được em gái của Fish thế?”
Trong trí nhớ của Y Y, Dư Nặc luôn là một cô gái ít nói, trầm tính và có phần dè dặt.
Ấy vậy mà lại quen thân được với Từ Y Đồng, một tiểu thư hào sảng, chịu chơi và không thiếu sức hút.
Từ Y Đồng im lặng, chẳng buồn lên tiếng.
Cô nào dám kể ra sự thật.
Tối hôm đó gió lớn, muộn đến mức người ta chẳng nên ra đường, Trần Du Chinh lại mang một cô gái say khướt đến nhà cô.
Y Y tặc lưỡi nói: “Cũng hay phết đấy chứ. Chị họ của Conquer lại thích Fish, tin này mà lộ ra ngoài thì chắc chắn sẽ gây bão.”
Từ Y Đồng thầm cười trong bụng: Chỉ vậy thôi mà cũng gọi là “tin sốt dẻo”?
Nếu để Y Y biết rằng Trần Du Chinh hiện đang theo đuổi Dư Nặc thì lúc đó mới thật sự loạn đấy.
Cô quay mặt sang chỗ khác, âm thầm nhấp một ngụm nước lạnh, trong lòng như nặng thêm mấy phần.
Nhà họ Trần đúng là hai chị em, mỗi người đều có một kiểu "phi lý" của riêng mình.
…
…
Tại vòng bảng giải mùa hè LPL năm nay, 16 đội được chia đều vào hai khu Đông và Tây.
Việc bốc thăm được sắp xếp theo thứ hạng của giải mùa xuân trước đó, với TG và OG lần lượt đứng đầu mỗi bảng.
Các đội còn lại đều phải cử đại diện đến tham gia lễ bốc thăm để xác định bảng đấu.
Khi xe dừng trước sân vận động, Jasmine vừa bước xuống liền sững người một thoáng, bị không khí sôi động và biển người hâm mộ ngoài kia làm cho choáng ngợp.
Từ Y Đồng thì đã từng dự một trận trước đó nên không quá bất ngờ.
Dù vậy, giữa biển biểu ngữ cổ vũ Fish rợp trời kia, vậy mà tên “Conquer” vẫn chiếm được một góc không nhỏ.
Từ Y Đồng đưa điện thoại lên, chụp vài tấm ảnh gửi vào nhóm gia đình, giọng điệu nhẹ tênh mà lại đắc ý: “Trần Du Chinh bây giờ ra dáng người nổi tiếng rồi, còn có fan riêng nữa cơ.”
“Dạo gần đây anh ấy hot lắm đấy. TG là ngựa ô mùa này mà, mới thành lập chưa bao lâu đã vào đến chung kết, ai chẳng chú ý.”
Y Y vừa đi vừa giải thích: “Hơn nữa Conquer cũng chẳng kém Fish về ngoại hình, mà con gái thì có ai cưỡng lại được trai đẹp đâu chứ?”
Lễ bốc thăm lần này quy tụ hầu hết các đội LPL, Y Y dẫn hai người vào trong, dọc đường luôn có người chào hỏi.
Trước kia CC từng trêu Từ Y Đồng muốn chen chân vào giới “bạn gái tuyển thủ”, hôm nay thật sự gặp không ít người có vẻ như đang làm điều đó.
Có người vừa nghe Y Y giới thiệu Từ Y Đồng là người nhà của Conquer, liền nhanh chóng rút điện thoại ra, định kết bạn WeChat ngay tại chỗ.
Sau khi ổn định chỗ ngồi, Y Y huých nhẹ khuỷu tay vào người Từ Y Đồng, thì thầm: “Đồng Đồng, cậu thấy cô gái tóc dài đen ngồi phía trước kia không?”
Từ Y Đồng đưa mắt nhìn theo, ánh nhìn dừng lại nơi một cô gái khí chất lạnh lùng, ngồi nghiêng phía trước họ vài hàng. Mọi người xung quanh đều rôm rả trò chuyện, duy chỉ có cô ấy là im lặng, nét trầm mặc rõ rệt.
Cảm thấy có chút thú vị, Từ Y Đồng nhìn thêm vài lần rồi quay lại hỏi: “Sao vậy?”
Y Y cười mờ ám, ánh mắt chứa đầy hàm ý.
Từ Y Đồng lập tức đoán được: “Cô ta từng theo đuổi Dư Qua à?”
Y Y gật đầu, rồi nói thêm: “Cậu yên tâm, không thành công đâu.”
Từ Y Đồng thản nhiên đáp: “Vậy chứng tỏ là không thích đủ sâu.”
Câu nói này khiến Y Y hơi bất ngờ: “Tôi tưởng cậu sẽ nói mắt nhìn của Dư Qua quá cao cơ.”
Từ Y Đồng chớp mắt, giọng đầy chắc chắn: “Tôi không tin có người đàn ông nào là không thể theo đuổi được. Nếu có, thì là do bản thân chưa thật sự thích, hoặc là chưa cố gắng đủ thôi.”
Y Y cười cười: “Cậu tự tin ghê ha.”
Jasmine lạnh lùng xen vào: “Chưa đủ cố gắng cái gì? CC nói lần trước thấy cậu đặt mua quyển nhật ký liếm cẩu đấy. Cậu chăm chỉ như vậy là đủ rồi, đừng dằn vặt bản thân nữa.”
Từ Y Đồng lập tức trừng mắt: “Cậu im ngay cho tôi.”
Y Y bật cười nghiêng ngả: “Ha ha ha. Dù tôi không biết gu của Fish là gì, nhưng kiểu như cậu ấy hả, biết đâu lại hợp khẩu vị thật đấy.”
Một câu đùa vu vơ như thế, lại khiến lòng Từ Y Đồng lâng lâng không thôi.
Buổi lễ bốc thăm chỉ kéo dài chưa đến nửa tiếng, trời hãy còn sớm.
Sau đó, huấn luyện viên trưởng cùng trợ lý của đội OG tổ chức một cuộc họp ngắn ở phòng nghỉ phía sau sân khấu.
Trên bảng trắng, ông nhiệt tình vạch ra mục tiêu năm nay: đây là cơ hội lớn nhất để OG tiến thẳng đến giải vô địch thế giới.
Nhưng khi quay đầu lại nhìn các thành viên đội tuyển, ông đành bất lực: người thì nằm dài trên bàn, người thì đang mải lướt điện thoại như chẳng hề quan tâm.
Đội trưởng tiến đến, không khách khí đá cho từng người một cú cảnh cáo.
Giữa đám hỗn loạn, Will nhanh chóng né sang bên, cười toe toét: “Anh Huy à, giải mùa hè còn chưa khai mạc, sao anh đã vội chuẩn bị cho giải thế giới rồi?”
Đội trưởng liếc anh ta một cái, ánh mắt sắc như dao.
Khi đến chỗ Dư Qua, anh chững lại một chút, không đá nữa mà hỏi thẳng: “Phải rồi, tay anh dạo này thế nào rồi?”
Dư Qua đáp ngắn gọn: “Vẫn ổn.”
Đội trưởng thoáng do dự, dường như định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.
Anh ta thở dài: “Được rồi, nếu cảm thấy có vấn đề gì, nhớ báo cho tôi.”
Lúc này, Roy ngả người lên ghế, vắt chân, giọng châm chọc: “Tôi nói này, Fish à, sau này bớt chạy loăng quăng lại đi, như thế mới đỡ mỏi tay. Mấy người chơi AD toàn thích di chuyển liên tục, đến lúc farm lính cũng không chịu đứng yên, thế thì ai chịu nổi?”
Còn chưa dứt lời, đầu anh ta đã bị đội trưởng vỗ cho một cái đau điếng.
“Đậu má! Đau quá!”
Đội trưởng nghiêm mặt quát: “Tối nay anh luyện thêm hai tiếng!”
Tiểu C lập tức hùa theo: “Chuẩn luôn!”
Anh ta ra sức bênh vực đồng đội đường dưới: “Nếu Fish mà không di chuyển, chẳng lẽ trông chờ ông gánh team hả?”
Roy trợn mắt, lập tức nhào vào quần thảo với Tiểu C.
Cả nhóm náo loạn ồn ào chẳng có chút dáng vẻ nghiêm túc nào. Mãi đến khi buổi họp kết thúc, họ rủ nhau đi ăn, Roy và Tiểu C vẫn còn cãi nhau chí chóe.
Hai người đi đầu, Tiểu C đẩy cửa căn phòng riêng đã đặt trước thì bất chợt khựng lại.
Ngồi cạnh cửa sổ là một cô gái với mái tóc xoăn nhẹ đang cúi đầu nghịch điện thoại. Nghe tiếng động, cô ngẩng đầu lên.
Là một cô gái rất xinh.
Không chút lúng túng khi thấy người lạ, cô mỉm cười chào: “Hi!”
Tiểu C đỏ bừng mặt, lắp bắp đáp lại một tiếng “hi” nhỏ xíu.
Thấy anh ta cứ đứng chắn cửa, Roy bực mình đẩy vào: “Làm gì ngẩn ra đấy, vào đi!”
Đúng lúc đó, Từ Y Đồng ngẩng đầu, nhiệt tình vẫy tay: “Hi, chào mọi người! Lại gặp rồi!”
Cả nhóm vừa rồi còn ồn ào, giờ lại đồng loạt im lặng vài giây trước cô gái lạ mặt này.
Y Y nhanh nhẹn lên tiếng: “Đây là bạn em, tình cờ gặp nhau ở đây thôi, cùng ăn một bữa nhé, không phiền chứ?”
Từ Y Đồng liền đứng dậy xua tay: “Tôi không ăn ké đâu, để hôm khác nhé. Bạn tôi còn đang đợi, tôi chỉ mang đồ đến rồi đi liền.”
A Văn đánh giá cô từ đầu đến chân, ánh mắt chứa nét thích thú: “Hóa ra là cô à? Người đẹp, lại gặp rồi nhỉ.”
Lần trước, sau lễ xuất quân của giải liên khu vực, Dư Nặc đã đưa cô đến ăn cùng.
Từ Y Đồng rất nhiệt tình, trò chuyện rôm rả với A Văn cả chục phút, còn kết bạn WeChat nữa.
“Chào mọi người.”
Cô vừa nói vừa nhìn ra phía sau, ngập ngừng như định hỏi điều gì.
Roy đã hiểu ngay, cười: “Cô tìm Fish đúng không? Anh ấy đang gọi điện ngoài kia kìa.”
“Được nha.”
Từ Y Đồng xách chiếc túi Chanel nhỏ, rồi bất ngờ cúi người... từ dưới đất nâng lên một vật thể khổng lồ.
“…”
Căn phòng như bị đóng băng trong chục giây.
Will chết lặng, Roy thì há mồm không khép nổi.
Lại trò gì nữa đây?
Tiểu C vội vàng kéo ghế, nhường đường cho cô. Thấy cô di chuyển khó khăn, anh ta không nhịn được hỏi: “Chị… có cần em giúp không?”
Nhưng Từ Y Đồng kiên quyết lắc đầu: “Cảm ơn, không cần đâu. Tôi tự làm được.”
A Văn nhìn cảnh tượng đó, cảm giác quen quen, bật cười: “Lần trước là bó hồng từ sa mạc Gobi, lần này là gì vậy? Cũng kỳ công không kém.”
Từ Y Đồng mỉm cười rạng rỡ: “Lần này là tôi tự đặt làm riêng đó.”
“Wow.”
A Văn không nhịn được cảm thán: “Trông nặng lắm đấy, cẩn thận nhé.”
“Anh yên tâm.”
Là con gái lớn lên trong vùng Giang Tô - Chiết Giang - Thượng Hải, từ nhỏ đến lớn Từ Y Đồng chưa từng phải động tay vào việc nặng.
Thế nhưng lúc này, ôm một món quà to đùng thế kia, cô lại chẳng thấy mỏi chút nào.
Cả người tràn đầy sức mạnh, tất cả chỉ vì sắp được gặp Dư Qua.
Từ Y Đồng vội vã chào tạm biệt, để lại sau lưng ánh mắt tiễn đưa đầy phức tạp của cả nhóm.
Bóng lưng cô loạng choạng nhưng vẫn kiên quyết, mang theo một nét bướng bỉnh không giấu được.
Mãi đến khi cánh cửa khép lại, cả căn phòng mới rơi vào tĩnh lặng trong chốc lát. Bất ngờ, ai đó khẽ buông một tiếng thở dài:
“Fish thì có gì hơn người chứ.”
“Đúng đấy, sao những ngày tháng tươi đẹp lại rơi hết vào tay anh ấy vậy trời.”
Còn bó hoa khổng lồ ấy nhìn thì tưởng chỉ là một bó hồng khéo tay gói lại, nhưng bên trong thực chất là cả một “bí mật” ngọt ngào do chính tay Từ Y Đồng kỳ công chuẩn bị.
Từ khi biết được khẩu vị của Dư Qua, cô lập tức lao vào lướt Tiểu Hồng Thư, miệt mài nghiên cứu hàng tá review rồi chọn lọc ra 16 loại bánh quy được dân mạng đánh giá cao nhất.
Trong số đó, có vài loại cực kỳ khó mua, cô phải nhờ bạn bè sống ở nước ngoài gom từng hộp mới đủ.
Còn biết làm sao?
Ai bảo cô lại đem lòng thích một người vừa kén chọn vừa lạnh lùng đến thế?
Lần trước mang tặng một bó hồng tươi thắm mà anh chẳng thèm liếc mắt, lần này đổi sang bánh quy, chẳng lẽ vẫn không lay động nổi?
Chỉ cần nghĩ đến phản ứng bất ngờ của anh, lòng cô lại trào dâng một niềm vui không tên.
Đèn vàng vừa bật lên, xe cộ vút qua như tên bắn.
Chiếc xe cuối cùng không kịp vượt đèn đỏ liền tức tối nhấn còi inh ỏi. Trên con phố toàn quán lẩu và nướng, không khí ngập mùi khói cay sặc mũi.
Giữa ồn ào hỗn loạn ấy, một tiếng gọi đầy hào hứng vang lên: “Hi, anh đẹp trai!”
Dư Qua theo phản xạ quay đầu.
Một bó hoa to tổ chảng, gần bằng nửa người, được gắn thêm chiếc nơ bướm đỏ rực, đang lắc lư tiến lại gần anh.
Anh chưa kịp định hình chuyện gì thì đã đưa tay đỡ lấy theo phản xạ.
Ngay sau đó, một gương mặt trắng trẻo, lấm tấm mồ hôi thò ra từ bên cạnh bó hoa.
Cô gái trông có phần mệt mỏi nhưng lại nở nụ cười rạng rỡ: “Cảm ơn anh.”
Đôi mắt cô trong veo, sáng rực như chứa cả dải ngân hà. Ánh nhìn ấy vừa thẳng thắn vừa dịu dàng đến mức khiến người đối diện khó lòng dứt ra.
Dư Qua im lặng mất một nhịp.
Bên kia điện thoại, có người hỏi: “Sao thế? Gặp fan à?”
Anh bình thản trả lời: “Không.”
Sau đó, không để lộ chút biểu cảm nào, anh buông tay, lùi lại hai bước rồi lạnh nhạt lắc đầu với Từ Y Đồng.
Cô tưởng anh ra hiệu mình cứ chờ một lát để anh nói chuyện xong nên lập tức ngoan ngoãn gật đầu.
Vừa cúi xuống đặt bó đồ nặng nề, đôi tay đã mỏi rã rời.
Cô chống hông, lau mồ hôi, còn chưa kịp thở dốc thì liếc thấy Dư Qua đang xoay người rời đi, bước thẳng về hướng khác.
Từ Y Đồng đứng chôn chân tại chỗ, ánh mắt mơ hồ. Trong gió, cô nghe loáng thoáng giọng nói trầm thấp của anh vọng lại, lạnh lẽo đến tê người: “Chắc là người bán hoa.”