Có lẽ từ lần đầu trong lòng tôi biết được tình cảm mãnh liệt trước nay chưa từng có mà chậm rãi ca hát đồng thời hạt mầm này cũng lặng lẽ mọc rễ trong đó.
Khi đó, tôi phát hiện, tôi không phải là người đàn ông đầu tiên của cô ấy.
Khi tôi đừng ở bên ngoài phòng cô ấy nghe được tiếng bọn họ cười và tiếng mập mờ truyền tới, vẻ mặt tôi không chút thay đổi nhưng tôi lại cắn chặt răng.
Là nam sinh đã cùng cô sao? Là ai đã hái được cô?
Bụi gai bắt đầu sinh trưởng, mọc lên cái cây đầu tiên trong tim tôi, tàn nhẫn làm tôi đau.
Tôi muốn hôn cô ấy, tôi muốn cắn cô ấy, tôi muốn siết chặt cô ấy trong ngực, tôi muốn mạnh mẽ xuyên qua cô.
Vì vậy, tôi bắt buộc cô ấy, vội vàng đoạt lấy cô ấy.
Tôi đi tới phòng của cô ấy, giam cầm thân thể mê người như yêu tinh dưới ánh trăng, dùng kim loại lạnh như băng đùa bỡn cô ấy.
Nhưng mà cho dù như vậy cũng không thể đè nén sự sinh trưởng của bụi gai, trái tim vẫn đau đớn như trước.
Tôi muốn biết người kia là ai, rất muốn, thế nên tôi không nhịn được mà hỏi cô ấy.
Rốt cuộc khi cô nói đáp án cho tôi, tôi không nhịn được cười.
Kỳ lạ, bụi gai lại ngừng phát triển.
*
Felix nhìn thấy cô ấy.
Tôi biết rõ từ lâu cậu ấy đã có hứng thú với cô ấy.
Trong lồng ngực hơi đau, tôi khẽ nhíu màu, bụi gai này lại sống lại sao?"
Tôi đẩy ngã camera của Felix, dẫn chú ý của cậu ấy rời đi.
Khi Felix thu thập xong, cô ấy đã đi rồi, Felix lo lắng hỏi tôi về chuyện của cô ấy, tôi khép hờ mắt, cảm nhận được bụi gai nhọn hoắt từ từ đâm vào trái tim mình.
Tôi giương mắt nói với cậu ấy, tôi không biết.
*
Felix gọi điện phàn nàn với tôi: "Nhiếp, cậu thật không có ý tứ, rõ ràng cô ấy là em gái cậu, ở cùng nhà với cậu, vậy mà cậu lại nói với mình không biết cô ấy là ai!"
Rốt cuộc bọn họ cũng biết nhau sao? Sau đó sẽ thế nào đây? Tiếp xúc, trao đổi, hẹn hò?
Tôi ở Brussels xa xôi, thậm chí không nhìn thấy.
Tôi không thể nào khống chế được cảm giác vô lực.
Tôi đã hiểu được tâm tình của mình, còn cô ấy lại vui vẻ vì tôi sẽ rời đi.
Trái tim cô ấy không ở chỗ tôi, cho dù không phải Felix, có thể có người khác không? Vậy thì bé cưng tính tình tùy ý có thể cho người ta ôm, hôn môi, thậm chí —— làʍ t̠ìиɦ?
Tôi suy đoán không có lý lẽ, lại càng ngày càng xuất hiện nhiều, tôi không thể nào khống chế được.
Bụi gai nhanh chóng phát triển, tôi có thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt nhọn hoắc đâm vào máu thịt tôi.
Tôi lẳng lặng dựa vào cạnh cửa sổ cho đến khi hoàng hôn buông xuống. Sau đó tôi búng tay, quyết định.
Tôi quyết định ký hợp đồng với Vạn Hoàng. Mặc dù ý định này khiến tôi phải dùng gấp bội thời gian và sức lực để chấm dứt chương trình học ở trường trước thời hạn.
Điều này không sao cả.
Tôi chỉ muốn về sớm một chút. Tôi phải về sớm một chút.
Thứ gì thuộc về tôi, đừng ai nghĩ sẽ lấy đi.
*
Khi tôi đến khách sạn, trong lòng tôi vô cùng lo lắng bất an.
Vì sao lúc này người bên lại cô ấy không phải là tôi, lại là Felix?
Nếu như bọn họ xảy ra chuyện gì....
Tôi nhắm mắt, ngăn cản mình tiếp tục nghĩ. Không không, tôi biết rõ Felix là người như thế nào, tôi không nên nghi ngờ bạn của mình.
Nhưng mà bụi gai lại vây lại trong lòng tôi, đau nhức như lửa đốt, tôi không thể nào ngăn cản những ý niệm tiêu cực trong đầu.
Một câu nói của cô lại khiến bụi gai xao động trở lại bình thường, lửa nóng và đau đớn biến mất, có chút vui sướиɠ và chờ mong bùng nổ.
Cô ấy nói, cô ấy chỉ muốn tôi.
Cô ấy chỉ muốn tôi.
Tôi vuốt ve khuôn mặt mệt mỏi thiếp đi của cô ấy, mỉm cười, vật nhỏ, chờ em tỉnh lại phải nói cho anh biết vì sao.
Nhưng hôm sau tôi không ngờ cô ấy lại dửng dưng nói: "Nào có vì cái gì, có lẽ bởi vì cảm giác đã sử dụng có đảm bảo hơn?"
Nỗi chờ mong bị nghiền nát, tôi nổi cáu, cắn răng xoay người rời đi.
*
Không biết thế này có tính là đang theo đuổi con gái chưa?
Tôi cau mày nhìn chằm chằm miếng thịt trên tấm thớt, nhìn nhơn nhớt dinh dính trên bề mặt thì vô cùng chán ghét, tôi cố gắng kiềm chế bản tính yêu sạch sẽ mới có thể vươn tay chạm vào nó. Chậc, bẩn chết đi được.
Sau khi ký hợp đồng cùng vạn hoàng, nghiên cứu và thảo luân kế hoạch, trước giai đoạn quay cụng tài liệu quảng cáo bề bộn nhiều việc, tôi vẫn rút thời gian tới đây học nấu ăn.
Bởi vì tôi không chỉ muốn có thân thể của cô ấy, còn muốn có cả lòng của cô ấy. Như vậy tôi mới có thể yên tâm rời đi.
*
Chờ đợi.
Cả đời tôi chưa bao giờ chờ ai.
Tôi ngồi yên lặng trên ghế, mặt trầm như nước, tức giận lo lắng không yên trong lồng ngực càng tăng dần theo thời gian trôi qua, gần như khiến tôi ngồi không yên.
Đáng chết, vì sao tôi phải chịu đựng những điều này?
Khi tôi không nhịn được muốn ra ngoài tìm cô ấy thì rốt cuộc cô ấy cũng trờ về, nhưng cô ấy lại đi cùng Felix.
Không phải cô ấy nói đi tìm bạn học sao? Vì sao nói dối tôi? Tôi đã dặn cô ấy trở về sớm một chút, cô ấy hoàn toàn không để trong lòng sao? Ở cùng Felix trễ như vậy, bọn họ làm cái gì? Làm cái gì?
Bụi gai ầm một tiếng, phát triển giống như yêu quái, ngàn cây vạn cây siết chặt rái tim tôi, um tùm, càng siết càng chặt cho đến khi máu thịt mơ hồ. Nếu như còn ở đó một khắc nữa, tôi sẽ đau đến nỗi cúi người xuống trước mặt mọi người.
Hoặc là, đánh một quyền lên mặt Felix.
Tôi bình tĩnh đứng dậy rời đi, sắc mặt như thường.
Cô ấy lại đuổi theo.
Áy náy sao? Xin lỗi sao? Tôi cũng không hiếm lạ gì!
Tôi sẽ chiếm lấy cô ấy, được, không có trái tim thì không có trái tim! Vậy thì để tôi không cần phải đè nén nữa, bừa bãi chiếm lấy thân thể em! Dù là từ nay về sau trong cuộc đời này em sẽ hận tôi oán tôi, tôi sẽ buộc em tại bên người, tùy ý hưởng dụng thân thể em, như vậy cũng rất tốt!
Ánh mắt của cô kinh hoàng, giống như là chất dinh dưỡng cho bụi gai, nó càng điên cuồng sinh trường, má tươi đầm đìa trên bụi gai.
Đau nhức.
Tôi nhắm mắt, hít vào, không sao cả, bởi vì dù thế thì hảo cảm và tín nhiệm của cô với tôi sẽ không còn sót lại chút gì, cho dù từ nay về sau tôi sẽ vĩnh viễn bị bụi gai trong lòng ta tấn điên cuồng, ít nhất tôi cũng có được thân thể cô ấy.
Cô tránh khỏi đôi môi của tôi, vội vàng nói: "Đừng.... đừng khổ sở như vậy, em sẽ đau lòng."
Tôi cứng đờ.
Ngàn vạn bụi gai cũng không chống đỡ được một câu nói của cô, trong nháy mắt tất cả đều biến mất sạch sẽ.
*
Tôi nghĩ tôi đã vô cùng thỏa mãn.
Nhìn đám mây ngoài cửa sổ, nghĩ tới mỗi câu cô nói trong điện thoại, câu chúc và tiếc nuối của cô ấy.
Kích tình qua đi, cô ngủ say trong ngực tôi, tôi cảm thấy thỏa mãn yên ổn.
Bụi gai này đã biến mất sao?
Tôi vuốt ve mái tóc cô, bé cưng, em thuộc về anh, vĩnh viễn, em có biết không?
Nhưng tôi lại không nghĩ rằng tâm tình tốt của tôi lại bị một câu nói của cô ấy phá hỏng.
Cái gì gọi là đợi tới khi cô ấy thích người khác sẽ nói cho tôi biết? Tôi đã sớm nhận định cô ấy, nhưng ánh mắt cô ấy vẫn luôn tìm kiếm khắp nơi.
Thì ra thỏa mãn yên ổn chỉ là biểu hiện giả dối do tôi tự mình ngộ nhận.
Thì ra ngã xuống từ hy vọng còn khiến người ta khó chịu được hơn cả khi chưa có hy vọng.
Lồng ngực tôi lâm râm đau đớn.
Lúc tôi vừa trông thấy Felix, tôi nghe thấy một tiếng vang nhỏ, bụi gai vui sướиɠ sinh trưởng.
Tôi không biết mình đã nói cái gì.
Khi tôi hiểu được đó chỉ là hiểu lầm, tôi cảm thấy giật mình, tại sao tôi có thể như vậy? Thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc, khiến chính mình cũng chán ghét.
Lo được lo mất như thế, khẩn trương như thế, bất an như thế, khát vọng như thế.
Tôi đang khát vọng cái gì?
Khi có được sự thân mật và tự nguyện của cô ấy, lòng tiếc nuối của cô ấy, tôi như nghiện, càng tham lam muốn có nhiều hơn.
Một mặt vừa lo lắng sẽ mất đi, một mặt càng khát vọng tốt đẹp hơn chính là ——
Tình yêu của cô ấy. Tình yêu toàn tâm toàn ý và chung thủy của cô ấy.
Cô ấy chạy đi, khóe miệng tôi hạ xuống.
Tôi phải làm thế nào để có thể có được?
Tôi xoa ngực, rốt cuộc cũng đã hiểu rõ, bụi gai này ở đây, vẫn luôn ở đây, chỉ có tình yêu của cô ấy mới có thể xóa bỏ nó tận gốc, trừ cái đó ra, đạt được càng nhiều lại càng khiến nó mẫn cảm hơn.