Khi tôi nhìn thấy cô ấy, tôi nghe thấy được giọng nói nhẹ nhàng.
Tôi vẫn một mình đứng trong màn đêm yên tĩnh, nɠɵạı trừ tiếng hát của tôi, tôi chưa từng nghe thấy những thanh âm khác.
Bây giờ, xuyên qua cửa sổ xe, nhìn thấy cô ấy nhẹ nhàng nhanh chóng chạy trốn như vậy, lần đầu tiên tôi nghe được tiếng mềm mại tuyệt vời toát ra xuyên qua bóng tối, xuyên qua tĩnh mịch vang lên trong tai tôi, chảy vào đáy lòng tôi, quấn quanh lưu chuyển trong thân thể của tôi, hội tụ thành khát vọng mãnh liệt khó hiểu.
Tôi không biến sắc nhưng trong đáy lòng lại kinh ngạc.
Không hề yên tĩnh nữa, bóng tối dao động.
*
Tôi không ngờ lại thấy cô ấy nhanh như vậy, mặc dù chỉ là bức ảnh.
Felix ở bên cạnh ồn ào: "Nhiếp, ngày đó cậu không phát hiện ra cô bé này thật là đáng tiếc, nhìn cô ấy rất có cảm giác! Mình quả thực đã bị cô ấy mê hoặc, cậu có cảm giác gì không?"
Cảm giác, đúng vậy.
Cảm giác kia lại xuất hiện một lần nữa, yên tĩnh và hắc ám quanh năm làm bạn với tôi rạn nứt trong nháy mắt, tình cảm mãnh liệt lạ lẫm khác thường tràn từ sâu trong thân thể tôi, quá mạnh mẽ, quá nóng bỏng, tôi vậy mà lại khẽ run.
Thân thể dậy sóng còn đang cuồn cuộn, tôi phải thở nhẹ mới có thể bình phục được tiếng trái tim đột nhiên đập rộn lên.
Đào Ý Đường đứng bên cạnh cười vang, Felix tức giận đoạt bức ảnh lại: "Đừng có mà đùa nhàm chán như vậy." Giống như tôi đang khinh nhờn nữ thần của cậu ấy.
Khóe miệng tôi khẽ cong, tự tôi biết, không phải vui đùa, là thân thể và trực giác của tôi phản ánh trực tiếp nhất. Khi lần đầu tôi nghe được tiếng nói trong đêm yên tĩnh, tôi đã biết như vậy.
*
Đang xem xét nhãn hiệu rượu nhọ năm 82 số lượng có hạn thì chai rượu từ trên tay tôi trượt xuống đấy, bắn thành một đóa hoa màu đó trên sàn đá tuyết trắng.
Trợ lý tổ chức hôn lễ đứng sau lưng tôi hít sâu: "A! Rượu này đắt như vậy! Tổng giám đốc đang cần, phải làm sao đây?"
Tôi không biến sắc nói: "Không sao, còn một bình nữa, cậu lấy ra đi."
Trợ lý vội vàng rời đi, tôi lấy một chén rượu từ mâm người bồi bàn đi qua, ngửa đầu uống hết.
Cồn trong rượu cũng không giảm bớt nhịp tim dồn dập của tôi.
Hôn lễ của ba vô cùng náo nhiệt, y hương tấn ảnh, ăn uống linh đình, tôi tránh khỏi đám người, ựa người trên cây cột la mã màu trắng lạnh như băng, vẫn nhìn thẳng vào cô bé đứng cạnh cửa sổ.
Trong tay cô bưng cái chén, nghiêng đầu híp mắt nhìn mọi người trong bữa tiệc, vài phần thanh thản, vài phần tự tại, giữa hàng mi là tùy tiễn phóng khoáng giống như bộ dạng của cô mà bảy năm trước tôi mới gặp.
Cô giơ tay nhấc chân đều tạo ra tiếng, tạo thành tiếng nhạc hoa lệ lại dồn dập phả vào mặt tôi, dời núi lấp biển tuôn vào trong thế giới yên tĩnh của tôi, tình cảm mãnh liệt nhiều năm chưa cảm thụ qua lại bộc phát lần nữa ở sâu trong thân thể. Tình cảm mãnh liệt này đang ngủ đông, sau khi ở ẩn tỉnh lại lần nữa thì càng trở nên hung mãnh, nhanh chóng khống chế cả cơ thể tôi.
Tôi hít thở sâu, cảm giác rõ ràng tình cảm mãnh liệt đang điên cuồng tuôn trào trong người tôi, bên miệng không tự chủ được gợi lên nụ cười, cô ấy lại là em gái tương lai của tôi. Nếu nói có ông trời... thì nhất định ông trời cũng biết, cô ấy thuộc về tôi, bởi vậy mới đưa cô ấy tới bên cạnh tôi. Ánh mắt tôi nhìn chằm chằm trên người cô ấy, không vội, tôi tự nhủ, không vội ở đây, sớm muốn gì cô ấy cũng là của tôi.
Ánh mắt của tôi nhất định đã khiến cô ấy phát hiện ra, cô ấy xoay đầu lại, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn tôi một cái.
Nhìn bộ dạng nhàn nhã thư thái của cô, trong lòng tôi có chút tức giận, cô không biết cái gì, nhưng mà chỉ tùy tiện liếc mắt một cái thì tôi sẽ có phản ứng.
Sau đó, tôi phát hiện tôi bị cô ấy lừa, cô ấy cũng không phải là một cô bé nhu nhược như vậy.
Nếu để cho cô ấy rời đi như vậy, từ nay về sau nhất định cô ấy sẽ nhượng bộ với tôi, vô cùng đau nhức?
May mắn tôi đã bắt được cô ấy.
Sau đó....
Tôi vươn tay che mặt, khuôn mặt có chút nóng lên, nghĩ tới cảm giác mất hồn vừa rồi ở trong cơ thể cô, tôi hé môi, trong cổ họng lặng lẽ phát ra tiếng rêи ɾỉ.
Tôi đúng là điên rồi.
*
Suýt nữa chết vì cô hấp dẫn.
Tôi mở khóa cong, nhìn cô đáng thương co thành một cụm trên đất. Bây giờ biết sợ hãi rồi? A, bé cưng, đấu với anh, em còn kém xa.
Tôi nhìn rương đồ này, nghĩ dùng những vật này trên người cô sẽ có cảnh tượng gì? Nhất định sẽ khiến người khác hưng phấn. Không cần thương xót cô, cô vốn muốn dùng những đồ này trên người tôi.
Đột nhiên cô lại khóc ồ lên. Thân thể nho nhỏ run rẩy mãnh liệt, khóc lớn như có ủy khuất rất lớn.
Tôi nâng mặt cô lên, trông thấy ánh mắt sợ hãi bất lực tuyệt vọng của cô.
Trên mặt đầy vệt nước mắt.
Đột nhiên tôi cảm thấy có một cảm giác khác thường sinh sôi trong lòng.
Không thể nào giải thích được tâm tình của mình, tôi quyết định bỏ qua cho cô.
Tôi mang cô đến phòng tắm rửa đi một thân chật vật của tôi và cô, đôi mắt to ngập nước và cái mũi nhỏ đỏ bừng của cô làm tôi bật cười.
Tôi nói với cô, tôi sẽ không tra tấn cô.
Ánh mắt cô đột nhiên sáng lên, giống như bị tuyên án tử hình lại đột nhiên nhận được đại xá.
Hành động kế tiếp của cô khiến tôi hoàn toàn ngây người, cô đột nhiên nghiêng người hôn lên đôi môi tôi.