Lục Mẫn Huyên yên lặng nhìn hai người, đối với sự thay đổi như thế, cô cảm thấy rất bất ngờ.
Nhưng nếu họ sẵn lòng sửa sai, sau này làm một người tốt, cô sẽ cân nhắc có nên cho họ một cơ hội hay không.
Dù sao, cái tên Ngu Thư Đào đứng sau lưng đó mới thật sự là đầu sỏ đáng ghét!
"Được rồi, bạn học Huyên, xin lỗi, đều do chúng tớ hại cậu thành như vậy. Chúng tớ sai rồi! Nhưng tất cả mọi chuyện đều do Ngu Thư Đào uy hiếp chúng tớ làm... Lúc chúng tớ vừa học lớp mười, đã bị cô ta bắt thóp, mỗi một tháng phải đóng phí bảo vệ cho cô ta, còn phải làm việc cho cô ta... Chúng tớ bị cô ta chèn ép lâu lắm rồi, huhuhu..."
Hai cô người hầu quỳ xuống đất nước mắt nước mũi tố cáo lịch sự nô dịch chua xót, bả vai co rút.
"Hai người nói đều là thật sao?" Đậu Dã Tầm nắm chặt tay: “Cái cô Ngu Thư Đào đó thật sự quá đáng, bây giờ tớ sẽ đi bắt cô ả tới! Xem xem cô ta rốt cuộc là thần thánh phương nào!"
”Đừng đi." Lục Mẫn Huyên lạnh lùng lên tiếng ngăn cản anh ta.
"Ơ?" Đậu Dã Tầm ngạc nhiên quay đầu, thấy trong đôi mắt mắt đen nhánh của hiện lên sự lạnh lùng.
"Người đó, chỉ có thể giao cho tớ đối phó." Cô trả lời lạnh lùng từng chữ từng câu: “Bởi vì cô ta là đối thủ của tớ."
Từ lúc Ngu Thư Đào lần đầu gửi tin nhắn cho cô, đến bây giờ, cô đã xem đối phương là kẻ địch rồi."
Hơn nữa còn là cái loại đó, lập tức bị mình đánh cho tan tác tơi bời.
Người trong phòng đều bị khí thế của Lục Mẫn Huyên làm cho khiếp sợ, nhất là Hứa Thiên Hạo, thấy bây giờ cô có sự thay đổi đó, bất ngờ nhưng đồng thời còn có chút trấn an.
Không hổ là em gái anh...
Lúc đối mắt với cảnh khốn cùng, đúng là có thể ngoan cường chống lại.
"Vậy, vậy chúng tớ nên làm gì..." Hai người hầu nhỏ run rẩy hỏi.
"Chị Lục Mẫn Huyên đại đại! Xin cậu thu nhận chúng tớ. Không ai che chở, sau này chúng tớ ở trường học nhất định sẽ rất thảm!"
Hai người cũng hận không thể nhào tới ôm lấy đùi cô.
"Đại đại nhìn quen tớ này! Tớ là Lâm ŧıểυ Nhị!"
"Tớ là Mục ŧıểυ Nhất!"
"..." Lục Mẫn Huyên yên lặng đỡ trán, tên của hai người này là ai lấy cho vậy, tại sao lại vi diệu như thế.
"Sao nào? Cho họ một cơ hội sao?" LK bên cạnh đứng thẳng vai, nhàn rỗi nói.
“Tuy bây giờ bọn họ biết sai rồi, nhưng trước đó đã giúp Ngu Thư Đào làm quá nhiều chuyện xấu, cậu phải cẩn thận cân nhắc đấy."
Anh ta đây là sợ Lục Mẫn Huyên ngây thơ bị người ta lừa gạt, dù sao thì xã hội bây giờ, nước có thể rất sâu...
Không giống như hoàn cảnh sinh hoạt ngày trước của cô.
"Ừ." Lục Mẫn Huyên gật đầu, cô cũng cân nhắc đến chuyện này.
"Tôi sẵn sàng cho hai người một cơ hội, nhưng trước đó, hai người vẫn phải về một chuyến."
"Về... Về chỗ của Ngu Thư Đào đó sao?" Người hầu nhỏ lại sợ đến mức run rẩy khắp người, nhào vào nhau, ôm đối phương thật chặt.
"Đừng mà, chúng tớ sợ!"
"Đừng sợ. Có tôi đây, cô ta không dám làm gì hai cô đâu. Chỉ cần bản thân trở nên mạnh mẽ, cô ta cũng không dám bắt nạt cô."
Lục Mẫn Huyên tỉnh táo trả lời.
Cô đánh nhau với Ngu Thư Đào, cô ta cũng không lợi hại lắm, cuối cùng chẳng phải là khóc như một thứ gì đó sao.
"Có lí lắm..." Hai người hầu nhỏ suy nghĩ một chút.
"Mẹ nó đây chính là chân lí!"
"Đúng thế, sao chúng ta phải sợ! Lần trước Ngu Thư Đào đánh nhau bị thua đó!"
Rốt cuộc thì hai cô nàng cũng thông suốt rồi, hăm hở đứng lên!
"Mạnh mẽ lên, Lâm ŧıểυ Nhị!"
"Ư! Mục ŧıểυ Nhất!"
"Hai người các cô nhiều trò thật đấy." Hứa Thiên Hạo nheo mắt nói một câu, giọng điệu mang theo sự chèn ép nhợt nhạt.
Hai người hầu nhỏ nhất thời kinh sợ, cúi đầu yên lặng chờ Lục Mẫn Huyên lên tiếng: “Xin nữ thần đại đại căn dặn, tiếp theo chúng tớ nên làm thế nào?"
"Đi về nói nguyên xi cho chị đại cũ của các cô: Chỗ của cô tôi ngồi rồi. Còn nữa." Lục Mẫn Huyên lạnh lùng cong môi, trong đôi mắt xin đẹp thoáng hiện một dự tính độc ác khó phát hiện.
"Người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng nếu người phạm ta, đừng trách ta đào mộ tổ tiên nhà người!"
"Phụt….." Đậu Dã Tầm đứng bên cạnh không nhịn được mà tiếp tục phun nước ra ngoài.
Trong mắt hai người hầu nhỏ cũng hừng hực hai ngọn lửa.
"Người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng nếu người phạm ta, đừng trách ta đào mộ tổ tiên nhà người!"
Quá hay rồi!
"Huyên nữ thần uy vũ!"
"Mau đi đi." Lục Mẫn Huyên giơ tay lau mồ hôi, vừa dứt lời, hai người hầu nhỏ chạy ra ngoài như một trận bão.
Lúc này.
Ngu Thư Đào đang ngồi trong phòng học cầm phấn trang điểm, nhìn vào gương thưởng thức mặt mày xinh đẹp của mình.
"Chị đại!" Ngoài cửa sổ vang lên một tiếng kêu.
Lâm ŧıểυ Nhị vừa mở miệng, đã bị đám bạn đánh cho.
"Đừng kêu bậy. Bây giờ chị đại của chúng ta là Lục Mẫn Huyên!"
"À à à đúng rồi. Chị đại cũ, cô ra... Đi ra ngoài một chút, chúng tôi có mấy lời muốn nói với cô."
"Ừ?" Ngu Thư Đào cầm gương đi ra: “Làm gì? Hôm nay hai người các cô ngứa da rồi à? Dám hô to gọi nhỏ với tôi?"
"Ngu Thư Đào, bây giờ chúng tôi không còn quan hệ gì với cô nữa!" Hai người bày ra tư thế phòng vệ.
"Sau này chúng tôi sẽ không bị cô chèn ép nữa! Tiếp theo đây, là thay chị đại của chúng tôi truyền lời đến cô!"
"Chị đại của các cô?" Ngu Thư Đào nheo mắt, sát khí hừng hực siết chặt tay: “Ai?"
Đáy lòng cô ta đã có một vài dự cảm bất thường.
Quả nhiên.
"Bây giờ Lục Mẫn Huyên là chị đại của chúng tôi, sau này cậu ấy sẽ che chở chúng tôi!"
"Chát." Một tiếng. Chiếc gương trong tay Ngu Thư Đào bị chính cô ta đập cho nát bấy!
"Lục Mẫn Huyên xứng đáng làm chị đại của bọn mày sao? Hai bọn mày phát điên hay là gan to rồi? Có tin tao đánh bọn mày không?"
"Cô đừng có làm loạn! Bây giờ chúng tôi có hai người, không sợ cô, còn có... Chị đại chúng tôi có một câu, muốn chúng tôi chuyển lời đến cô."
"Câu gì?" Ngu Thư Đào nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người hằm hằm, gương mặt xinh đẹp cũng trở nên méo mó.
"Cô ấy nói, chỗ của cô tôi ngồi rồi! Còn nữa, người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng nếu người phạm ta, đừng trách ta đào mộ tổ tiên nhà người! Cô cẩn thận đề phòng đi, báo ứng tới ngay đấy!"
Hai người nói xong, sợ hãi nhìn dáng vẻ sắp phát rồ của cô ta, chạy đi như một làn khói.
Ngu Thư Đào đứng tại chỗ siết chặt tay, giận đến mức gần như muốn cắn nát răng mình.
"Đáng ghét... Lục Mẫn Huyên! Cô lại muốn ngồi ghế chị cả học viện của tôi! Tuyên bố muốn đào mộ tổ tiên nhà tôi! Cô dám!"
Cô ta chờ xem con nhóc có bản lĩnh đó không.
"Huyên, cậu thật sự quyết định tự mình đi đối phó Ngu Thư Đào à?"
Trên đường đi về phòng học, Đậu Dã Tầm lo âu sờ chiếc cằm xinh đẹp.
"Dù sao thì cậu chỉ là một cô gái đáng yêu, còn đối phương lại là kẻ phạm tội thường xuyên làm chuyện xấu, hay là tớ giúp cậu đi, tùy tiện một đầu ngón tay nào của tớ cũng có thể bóp chết cô ta."
Đậu Dã Tầm nheo mắt, lóe lên một tia sáng, bày ra nụ cười đầy khí tức nguy hiểm.
Chuyện đối phó người khác, cậu ta rành lắm.
"Không cần, để tớ tự làm." Trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lục Mẫn Huyên không thể tìm chút biểu hiện nào của cảm xúc phập phồng.
Bình tĩnh tựa như vốn không coi chuyện này ra gì cả.
"Tôi của ngày trước, cứ cho rằng mình chỉ cần làm thật tốt, thì sẽ không gây rắc rối. Nhưng bây giờ tôi mới biết. Có vài người nếu muốn hại mình, thì tránh thế nào cũng không thoát được. Nếu như không học được việc phản kích, đối phương sẽ được đằng chân lân đằng đầu."
Cô tuyệt đối sẽ không cho phép những người này có cơ hội tổn thương mình lần hai!