"Nói đi, là ai sai mấy người làm?" Cô bình tĩnh đi trước trước mặt họ hỏi.
"Không... Không, tôi không biết."
"Đên bây giờ mà mấy người còn không muốn khai ra người đứng phía sau sao?" Trong đôi mắt lành lạnh của Lục Mẫn Huyên thoáng hiện dự tính lạnh lẽo.
"Xảy ra chuyện thì trốn một bên, để mấy người ra chịu trách nhiệm, thật khó tin, cái thứ hèn nhát đó cũng xứng đáng có người hầu sao?"
"Phụt ——" Đậu Dã Tầm đang định uống ngụm nước chuẩn bị xem kịch vui, nghe lời này thì lập tức bị công phá trong một giây, phụt nước khắp mặt Thất Lãng.
"Đây giống như là lời mà Hi nói sao? Hahaha, hèn nhát?"
Sliver Thất Lãng: “..."
Yên lặng lau sạch nước trên mặt rồi nhìn anh ta.
"Khụ khụ, xin lỗi nha." Đậu Dã Tầm lập tức nhào qua tùy tiện lau cho cậu, sau đó thì chuyển qua hai tên người hầu nhỏ,
"Không sai! Cái tên lão đại hèn nhát của hai người rốt cuộc là ai? Nếu không nói thì đời này cũng không có cơ hội nữa!"
"A a a." Hai tên người hầu sợ hãi ôm nhau: “Đừng mà!"
"Cho hai người 10 giây cuối cùng để quyết định, tôi đếm tới mười, nếu hai ngườ còn không nói, thì sau này cũng đừng xuất hiện ở Trung học Thương mại EDUN nữa."
Cuối cùng, Hứa Thiên Hạo đứng một bên lạnh lùng lên tiếng.
"10."
"Phụt! Nào có chuyện đếm như thế! Thái tử Thiên Hạo anh đếm thiếu mất chín số rồi phải không?"
"Bớt nói nhảm đi, rốt cuộc có nói hay không?"
"Tôi tôi tôi nói!"
Rốt cuộc hai cô ấy cũng chịu khuất phục trước thế lực ngầm.
"Là Ngu Thư Đào!"
"Quả nhiên là cô ta." Lúc nghe được cái tên đó, Lục Mẫn Huyên nắm chặt tay, trong con ngươi thoáng hiện sự oán hận.
"Ngu Thư Đào?" Đậu Dã Tầm sờ cằm: “Cái tên này nghe hơi quen tai nhỉ, Huyên, cậu biết cô ta?"
"Không chỉ biết. Chúng tớ còn đánh một trận."
"Phụt..." Đậu Dã Tầm suýt nữa không hộc máu.
Cậu không nghe nhầm đấy chứ?
Từ khi nào mà nhóc Huyên yếu đuối đáng yêu lại trở nên ngang ngược như thế!
"Hi, cậu thay đổi rồi." Ánh mắt cậu ta bi thương mà phức tạp nhìn cô.
"Trở nên kiên cường hơn, càng dũng cảm, càng kiên trì hơn! Cậu như thế thì nhất định có thể bảo vệ mình tốt hơn. Tớ thật sự càng ngày càng thích cậu rồi!"
Đậu Dã Tầm thay đổi tác phong ngay trong một giây, sự bi thương trong mắt đều quét sạch, đổi thành ngôi sao nhỏ kích động lấp lánh, nhào tới ôm lấy cô.
"Đợi, đợi chút..." Lục Mẫn Huyên còn chưa thoát khỏi trạng thái vừa rồi, lại đột nhiên bị cậu ta ôm lấy.
Đậu Dã Tầm hoàn toàn không để ý đến mấy người khác trong phòng, ôm lấy cô quý mến cọ xát.
Ánh mắt của Hứa Thiên Hạo thật sự có thể giết người!
"Đậu Dã Tầm, cậu muốn chết đúng không?" Anh trực tiếp sải bước về phía trước, kéo cổ áo cậu ta, xách cậu ta lên khỏi người Lục Mẫn Huyên.
"Cậu muốn làm gì?" Sliver Thất Lãng vội vàng đi tới ngăn trước mặt Đậu Dã Tầm.
"Có gì thì nói, đừng động thủ."
"Cậu không thấy cậu ta vô lễ em gái tôi sao?" Hứa Thiên Hạo lạnh lùng chất vấn.
Vô lễ?
Em gái...
Từ lúc nào mà Hứa Thiên Hạo trở nên quan tâm Lục Mẫn Huyên vậy? Lại không lúc nào là không tuyên bố quyền sở hữu đối với cô?
Đây chính là Hứa mặt liệt, người trước giờ đối mặt với tất cả mọi thứ cũng thờ ơ đó sao?
Đậu Dã Tầm sững sỡ trợn mắt, LK trợn mắt há hốc mồm, ngay cả Lục Mẫn Huyên chính mình cũng sợ ngây người.
"Hứa Thiên Hạo cậu ấy..."
Hai tên người hầu lại kích động đến mức cả người run rẩy.
Đây là tình huống gì đây?
Muốn đánh nhau sao?
Lục Mẫn Huyên không hổ là nữ thần thật sự! Ngay cả Thái tử Thiên Hạo cũng vì cô mà ghen tuông!
"Nghe cho kĩ, sau này đừng có tùy tiện đụng vào em ấy. Lục Mẫn Huyên là em gái tôi, chỉ có tôi có thể bắt nạt." Hứa Thiên Hạo thả cổ áo anh ta ra, giọng nói lạnh như băng cảnh cáo, trong đôi mắt đen là luồng khí lạnh chực trào.
Đậu Dã Tầm giật mình nuốt nước mấy ngụm ngước miếng, vẫn chưa có cách trở lại thái độ bình thường.
Quả nhiên vào lúc người quý trọng gặp phải nguy hiểm, mới có thể thấy rõ cảm giác thật sự trong tim mình.
"Hi, Ngu Thư Đào mà cậu vừa nói, rốt cuộc tớ cũng nhớ ra rồi, cô ta là đội trưởng fanclub của Thiên Hạo!"
Đậu Dã Tầm bỗng nhiên tỉnh ngộ nói.
"Đúng, bởi vì cô ta, học sinh nữ trong học viện không dám tùy tiện đến gần Hứa Thiên Hạo. Nếu không thì sẽ bị hãm hại ở những mức độ khác nhau." LK lười nhác ngồi xuống đầu giường, vắt chân giải thích.
"Đây cũng là lí do mà tại sao qua nhiều năm như vậy, Hứa Thiên Hạo vẫn độc thân đó."
"Im mồm, tôi độc thân không liên quan đến chuyện tẻ nhạt này." Hứa Thiên Hạo liếc cậu ta không nói.
"LK, sao cậu biết nhiều thế?" Lục Mẫn Huyên tò mò hỏi.
Hứa Thiên Hạo cũng muốn hỏi, rõ ràng là fanclub của anh, tại sao anh không có chút ấn tượng nào.
Trong trường từng có người như thế sao?
"Cậu là quý nhân hay quên chuyện, facebook của cậu có mấy người hâm mộ đều do tôi nhớ giúp cả đấy. Trên đời này, có mấy người có thể may mắn được cậu nhớ trong lòng đây?"
LK vừa nói, nở nụ cười không đứng đắn, có ý nghĩ khác nhìn Lục Mẫn Huyên.
Lục Mẫn Huyên dĩ nhiên hiểu được ý nghĩ khác trong lời anh ta, không tự chủ được mà đỏ mặt: “Vậy, Ngu Thư Đào còn từng làm chuyện xấu nào sao?"
Nghe có vẻ như bộ dáng tiếng xấu rõ ràng vậy.
"Cái này hả, cậu phải hỏi hai vị trên đất kia kìa." LK bĩu môi.
"Theo tớ biết, bạn học sinh nữ thôi học lần trước, cùng vì nói nhiều đôi câu với Hứa Thiên Hạo. Kết quả trên đường về nhà suýt nữa bị người kéo đi cưỡng bức, khóc sướt mướt chạy về nhà trốn một tuần mới đi học lại, chuyện thứ nhất khi tới trường là xin thôi học."
"Độc ác thế!" Lục Mẫn Huyên trợn mắt.
Nhưng mà nghĩ lại tất cả những chuyện vừa xảy ra trên người mình, cũng không có gì quá bất ngờ,
Đây đúng là giống với phong cách làm việc của Ngu Thư Đào.
Hứa Thiên Hạo h cũng nhíu mày một cái, chuyện này anh có nghe đồn qua, lúc đó cũng không điều tra kĩ càng.
Chỉ là mỗi một học sinh nữ đến gần mình đều dồn dập xảy ra chuyện.
Thế nên sau này, lúc đưa Lục Mẫn Huyên đi học, cũng để cô ấy cách mình xa một chút.
"Không ngờ cơm tư sinh của tên biến thái đó là Ngu Thư Đào, có phải cô ta có vấn đề tâm lí không?" Sliver Thất Lãng cũng chăm chú suy nghĩ.
Hiển nhiên, chuyện này vẫn rất chấn động trong trường.
"Chị đại chúng tôi không có vấn đề tâm lí..." Cuối cùng, cô gái người hầu nhỏ số 2, yếu ớt lên tiếng: “Dù cô ấy có tật xấu..."
"Không sao, lời giải thích này rất thích hợp, đúng là chỉ có người bên cạnh mới hiểu cô ta nhất."
"Lâm ŧıểυ Nhị! Cô..." Một tên người hầu khác giật mình trợn mắt: “Cô dám nói chị Thư Đào như thế, không sợ bị chị ấy véo rớt lỗ tai cô sao!"
Hai người này hiển nhiên bị bắt nạt đến sợ hãi, bây giờ vừa nghĩ tới thủ đoạn của Ngu Thư Đào, lập tức nhịn không được mà run lẩy bẩy.
"Tôi, tôi sợ chứ... Nhưng mà..." Lâm ŧıểυ Nhị ngẩng đầu nhìn Lục Mẫn Huyên: “Tôi cảm thấy Huyên tốt hơn chị Thư Đào nhiều. Chúng ta dán quảng cáo nhỏ hại cô ấy thảm như thế, nhưng cô ấy cũng không động tay đánh chúng ta... Nếu giờ trở về bị chị Thư Đào biết chúng ta bị bắt, chị ấy sẽ giết chúng ta mất!"
Đã như vậy, thế dứt khoát nương nhờ Lục Mẫn Huyên thôi!
Cô ta nói đúng sự thật, một nhỏ người hầu khác nghe xong liền sa vào sự lặng im.