Từ trước đến nay Hứa Thiên Hạo đều không thích tham gia náo nhiệt, anh đeo đàn ghi-ta đi tới cầu thang khác.
"A…" Trong đám đông bỗng nhiên vọng tới một tiếng hét chói tai giống như do quá đau đớn mà phát ra.
Hai người không khỏi dừng lại.
Ngu Thư Đào ôm tay ngồi xổm ở trên mặt đất, máu không ngừng từ tràn ra qua kẽ tay cô ta.
Hóa ra, vừa rồi hai người đánh đến kiệt sức, bọn họ đều dừng lại thở hồng hộc căm thù nhìn đối phương.
Nhưng không ngờ Ngu Thư Đào còn muốn đánh lén Lục Mẫn Huyên, nhân lúc đám người bắt đầu can ngăn, hỗn loạn đã nhào tới.
Nhưng cô ta không cẩn thận cào trúng cái gài áo trên người cô, do dùng sức quá mạnh, đầu ngón tay út bị rạch ra một vết thương vừa sâu lại vừa dài.
"Hu hu." Lúc này, cô ta cuối cùng không chịu nổi nữa.
Từ nhỏ đến lớn tất cả mọi người nhường cô ta, hôm nay ngã trên tay người khác khiến cô ta không nhịn được khóc rống lên.
Cô ta hoàn toàn quên mất vừa rồi mình còn giễu cợt Lục Mẫn Huyên chỉ là một kẻ đáng thương chỉ biết khóc để tranh thủ sự thông cảm.
Nhưng bây giờ, cô ta chẳng qua chỉ bị cắt một vết đã khóc tới tối tăm mặt mày rồi.
Lục Mẫn Huyên không khỏi cười giễu cợt.
Những người bên cạnh không rõ tình hình thế nào đã bắt đầu đau lòng thay cho Ngu Thư Đào. Nhìn thấy Lục Mẫn Huyên cười, tất cả đều cảm thấy không thể tin nổi.
"Người này không phải bị bệnh chứ? Người khác chảy máu mà cô ta còn cười được?"
"Đúng vậy, cô ta quá độc ác, đều là bạn học với nhau có cần phải ra tay nặng như vậy không?"
Bọn họ nói xong đều xông tới hỏi han, quan tâm tới Ngu Thư Đào.
"Thư Đào, cô không sao chứ? Đã chảy máu rồi kìa!"
"Nhanh, nhanh đưa cô ấy tới phòng y tế." Các học sinh đỡ Ngu Thư Đào còn đang gào khóc đi xuống tầng.
Bọn họ cố ý tránh Lục Mẫn Huyên, để mặt cô đứng ở một bên.
"Người như thế..."
"Về sau gặp phải thì nên cách xa cô ta ra một chút."
Đám người tốp năm tốp ba rời đi. Lục Mẫn Huyên lặng lẽ đứng một bên.
Người khác nói thế nào, cô căn bản chẳng quan tâm.
Bởi vì ở trong mắt cô, loại hành vi này của Ngu Thư Đào chính là tự làm tự chịu.
Ngược lại, đánh thắng trận này khiến tâm trạng của cô tốt ngoài dự đoán.
"Này, này không phải chứ? Không ngờ em gái nhỏ Lục Mẫn Huyên lại đánh nhau với người khác, còn đánh cho người ta chảy máu à? Đây là cô em đáng yêu mà tôi quen biết sao? Cô ấy đúng là hết lần này tới lần khác đổi mới nhận thức của tôi rồi."
LK ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì không khỏi xúc động nói.
Không cần cậu ta nói, Hứa Thiên Hạo đã chú ý thấy cô bé vẫn đứng trong góc từ lâu.
Đầu tóc cô rối bời che khuất gương mặt, đồng phục học sinh bị cào tới mức đầy nếp nhăn, trên làn da trắng mịn đã có mấy vết đỏ bắt mắt. Cô đang cúi đầu đi về phía phòng vệ sinh.
"Cậu không đi xem thế nào à? Cô ấy dù sao cũng là em gái cậu." LK đẩy anh một cái, giật dây nói.
Gương mặt đẹp trai Hứa Thiên Hạo vẫn lạnh lùng, thờ ơ, anh liếc nhìn theo bóng dáng của cô nhưng không nói một câu nào, lại đeo đàn ghi-ta rời khỏi.
"Này, cậu..."
LK còn muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn bất đắc dĩ giang tay ra.
Người này đúng là kỳ lạ, ngày đó ở quán bar rõ ràng thấy anh khẩn trương lo lắng cho Lục Mẫn Huyên như vậy, sao hôm nay thấy cô đánh nhau với người khác mà chẳng có phản ứng gì?
Lục Mẫn Huyên trốn ở trong phòng vệ sinh, lấy nước rửa vết thương ở trên tay và trên mặt, sau khi cũng lau sạch dấu chân trên váy đồng phục xong, cô lại bình tĩnh quay về phòng học.
Chỗ ŧıểυ Đậu vẫn để trống.
"Sao hôm nay ŧıểυ Đậu không đi học vậy?"
"Cậu ấy có chút việc nên không tới được." Sliver Thất Lãng ngồi ở hàng sau là bạn ŧıểυ Đậu hình như không hề lo lắng, xua tay nói.
"Cậu ấy sao vậy?" Lục Mẫn Huyên không khỏi lo lắng hỏi.
"Không sao, chỉ là đi gây sự với nhà sản xuất thôi."
Nhà sản xuất à?
Lục Mẫn Huyên hơi ngẩn người ra, ánh mắt lóe lên. Quả nhiên có liên quan đến chuyện ở quán bar ngày đó.
"Nhưng sao tôi không gọi điện thoại được cho cậu ấy?"
"Nghe cậu ấy nói là hôm thứ sáu uống say, khi tỉnh lại thì phát hiện điện thoại ngâm trong cốc bia của mình..."
Hóa ra là điện thoại bị hỏng.
Lục Mẫn Huyên dở khóc dở cười che mắt: "Vậy là uống say tới mức nào chứ... Thật may, người không sao là tốt rồi."
Cùng lúc đó ở tòa nhà Tinh Đồ, Địch Trình Thương đang đỡ trán ngồi ở trong văn phòng làm việc, đầu vô cùng đau đớn, trên trán và cánh tay đều quấn băng dày.
Gần đây anh ta đúng là đủ xui xẻo rồi!
Buổi tối đi đường, đột nhiên bị người chùm đầu điên cuồng đánh một trận, tay phải còn bị đánh tới gãy xương.
Vậy thì cũng thôi, gần đây công ty lộ ra rất nhiều vụ bê bối, ầm ĩ đến mức mọi người đều biết, các cổ đông đều bị cách chức, các nhà quảng cáo cũng hủy bỏ hợp đồng.
Nghệ sĩ phía dưới của anh ta không thể không chuyển sang công ty giải trí khác.
Bây giờ có thể nói anh ta bị cô lập từ bốn phía, người có quen biết với anh ta đều lén bàn luận sau lưng anh ta, nói chắc chắn anh ta ở bên ngoài đã đắc tội nhân vật nào đó không thể động vào, mới bị chỉnh thảm như vậy.
Lúc này, Địch Trình Thương đang vắt óc tìm xem có cách gì cứu vãn lại tình hình, chợt nghe rầm một tiếng, cửa phòng làm việc lại bị đá văng ra.
"Tên khốn kiếp Địch Trình Thương nhà anh!" ŧıểυ Đậu xông vào đầy khí thế, chiếc áo phông in hình hoạt họa bay phần phật.
"Ai cho phép anh động vào Hi?"
Cậu ta đập bay dùi cui điện dùng để phòng thân của anh ta, nắm lấy cổ áo của anh ta và xách anh ta từ trên ghế sofa lên.
Địch Trình Thương sợ đến mức vội vàng kêu to: "Này! Bảo vệ đâu... Không có ai sao! Nhanh qua đây đi, ở đây có người tới gây sự này!"
"Anh câm miệng lại cho tôi.” Đậu Dã Tầm tiện tay cầm mấy tờ giấy nhét vào miệng anh ta, tiếp theo đá bay anh ta ra.
"Anh nói đi, có phải anh đã trêu ghẹo Huyên không? Bọn họ đều nói cho tôi biết, con trâu già nhà anh còn muốn ăn cỏ non, anh đúng là có bản lĩnh đấy!"
Đậu Dã Tầm tiến lên đạp lên ngực anh ta, tức giận nói.
Cậu ta cố ý đợi đến khi thứ hai đi làm mới đặc biệt tới công ty của anh ta gây phiền phức, chính là muốn cho anh ta một bài học!
"Khụ Khụ!" Địch Trình Thương chật vật nằm trên mặt đất, ho khan và phun thấy trong miệng ra, giãy giụa, phẫn nộ trừng mắt nhìn cậu ta.
"ŧıểυ Đậu, cậu tính làm phản đúng không? Cậu cũng dám làm vậy với tôi à? Cậu có còn muốn ký hợp đồng nữa không hả?"
Đến bây giờ, anh ta vẫn ngây thơ tính dùng thân phận người đại diện tới chèn ép người khác.
"Ký cái mông à! Với loại người cặn bã như anh, cậu đây coi thường!" Đậu Dã Tầm càng đạp mạnh hơn vào ngực anh ta, đồng thời rút hợp đồng từ trong túi ra, trực tiếp xé nét ở ngay trước mặt anh ta.
Cậu ta giơ tay lên, từng mảnh giấy trắng lập tức bay loạn.
"Anh nhìn kỹ đi, bây giờ chúng ta chẳng còn tí quan hệ nào nữa. Nếu không phải thương hại anh đã bị người ta chỉnh thảm đến như vậy, hôm nay tôi không phải đánh đến khi anh nghi ngờ cuộc đời cũng không được!"
Đậu Dã Tầm nói xong, chân đi đôi giày thể ȶᏂασ bước nhanh ra khỏi phòng làm việc,.
Cửa lớn rầm một tiếng đóng lại. Bóng lưng quá ngầu của cậu ta làm cho mấy người xem náo nhiệt gần đó cũng không nhịn được mà cảm thấy sùng bái.
"Cậu em này quá đỉnh..."
"Lại dám đánh ông chủ, phong cách mặc quần áo cũng qua mốt đi."
Sau khi ŧıểυ Đậu về trường, chuyện đầu tiên chính là tìm Lục Mẫn Huyên nói chuyện.
Lúc nghỉ trưa.
"Thật xin lỗi Hi, mình vốn muốn dẫn cậu tới quán bar thư giãn, không ngờ suýt nữa để cậu bị bắt nạt."
Cậu ta ảo não vỗ mạnh vào đầu nói.
"Nhưng cậu yên tâm, hôm nay mình đã nghiêm khắc dạy dỗ tên quỷ dê xồm háo sắc kia rồi, về sau anh ta chắc chắn sẽ không dám lại gây rắc rối cho cậu nữa đâu!"
"Qủy dê xồm háo sắc..." Gương mặt Lục Mẫn Huyên nhất thời đỏ bừng vì nhớ tới chuyện mình bị sàm sỡ, cô bối rối nhìn qua chỗ khác.
"Đúng rồi, thật ra tớ xem tin tức thấy gần đây anh ta thật sự bị chỉnh rất thảm, cho dù không biết là ai làm nhưng mình cũng có cảm giác hả giận."
"Đúng vậy, không biết ai làm..."
Hai người ở một bên hăng hái thảo luận, bên kia Hứa Thiên Hạo đeo tai nghe lật sách, mí mắt cũng không nâng lên lấy một lần.