Vẻ ngoài của cô vốn làm cho người ta chú ý, hơn nữa thân phận của cô bây giờ lại là em gái của Hứa Thiên Hạo, chỗ nào có cô thường sẽ có không ít người quan tâm.
Ngu Thư Đào cũng là nhân vật có tiếng ở trong trường học, đứng đầu bảng xếp hạng hoa hậu giảng đường, tính tình nổi tiếng điêu ngoa.
Bây giờ hai người đứng chung một chỗ, mọi người làm gì có đa͙σ lý bỏ qua cơ hội xem náo nhiệt chứ!
"Mau nhìn kia! Sao hai người bọn họ lại đối mặt thế kia?"
"Đều là người đẹp cấp hoa hậu giảng đường, các cậu thấy ai xinh hơn?"
"Đương nhiên là Lục Mẫn Huyên rồi, cô ấy thật xinh. Ban đầu tôi cho rằng Ngu Thư Đào đủ xuất sắc, kết quả đứng với cô ấy, thật sự là thua chị kém em rồi."
"Đúng vậy, không so sánh lại không tổn thương..."
Nghe tiếng bàn luận của mọi người, Ngu Thư Đào tức giận đến mặt cũng muốn lệch rồi.
Cô gái trước mắt này quả nhiên đáng ghét!
Vừa tới trường thương mại EDUN đã cướp đi thần tượng mình yêu quý, bây giờ không ngờ còn uy hiếp đến địa vị hoa hậu giảng đường của mình!
"Cô đang nói gì tôi không hiểu! Rõ ràng là cô tự tới lớp 5 tìm tôi cơ mà? Cô có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi, đừng ở đây giở trò với tôi nữa!"
Ngu Thư Đào vừa mở miệng đã đầy hung hăng.
Người bên cạnh không khỏi xì xào bàn tán.
"Chà, sặc mùi thuốc súng nhỉ?"
"Đúng vậy, nhất định là ghen tỵ rồi. Cô ấy vẫn thích Hứa Thiên Hạo, không cho phép bên cạnh cậu ta xuất hiện bất kỳ sinh vật phái nữ nào cả. Bây giờ Hứa Thiên Hạo tự nhiên xuất hiện thêm một cô em gái, cô ấy chắc chắn hận chết rồi..."
"Tôi giở trò à?" Lục Mẫn Huyên dường như nghe được một chuyện nực cười.
Cô không để ý tới lời bàn tán của những người này, bước một bước tới gần cô ta.
"Cô tên là Ngu Thư Đào đúng không? Đêm qua cô gửi tin nhắn cho tôi, uy hiếp tôi phải đến đài thiên văn gặp mặt, thế nào? Bây giờ cô không muốn thừa nhận à?"
"..." Ngu Thư Đào híp mắt lại. Cô ta làm sao biết tin nhắn là do mình gửi chứ?
"Trời à? Uy hiếp à? Thật không vậy?" Các học sinh lại xôn xao bàn tán.
"Không ngờ Ngu Thư Đào lại làm chuyện như vậy?"
"Cô nói bậy. Tôi căn bản không quen biết cô, làm sao có thể hẹn gặp mặt cô được. Tôi cảnh cáo cô, đừng có ở không lại đi gây sự, tránh sang chỗ mát mẻ nào đó mà đứng, không có chứng cứ thì bớt ở đây ngậm máu phun người đi!"
Ngu Thư Đào chỉ vào mũi cô, gằn giọng nói từng câu.
Xung quanh có nhiều bạn học cùng lớp đang ở đây, cô ta đương nhiên không thể thừa nhận chuyện mình làm.
Nếu truyền đi thì cô ta còn có thể ở lại trường này nữa sao.
Lục Mẫn Huyên lạnh lùng hất tay cô ta ra, cười giễu cợt.
Cô ghét nhất là hành vi không có tố chất chỉ vào mũi người khác như vậy.
"Tôi thật sự không ngờ, một người dám nói lời ác độc, khí thế như vậy lại là một người nhu nhược dám làm không dám nhận. Nếu cô quên mất chuyện mình từng làm, được thôi, bây giờ tôi sẽ làm cho cô nhớ ra."
Cô cầm điện thoại di động của mình và gọi lại vào số hôm trước đã nhắn tới.
"Đinh đinh đinh đinh..."
Điện thoại di động trong túi Ngu Thư Đào phối hợp đổ chuông.
"Cô! Cô làm gì vậy?" Cô ta giật mình, vội vàng lấy điện thoại di động ra ngắt cuộc gọi.
Đáng chết, sớm biết thế mình đã đổi số, đúng là quá sơ suất!
Nhưng người bình thường nhận được tin nhắn này, chẳng lẽ không phải sẽ lựa chọn dàn xếp ổn thoả sao?
"Vừa rồi cô còn nói không quen biết tôi, nhưng tại sao tôi gọi vào số uy hiếp tôi hôm qua, điện thoại của cô lại đổ chuông chứ?"
Lục Mẫn Huyên cầm điện thoại di động, bình tĩnh chất vấn.
Các bạn học xung quanh thấy cô ta có vẻ chột dạ, lại kết hợp với lời nói này thì lập tức khinh bỉ.
"Xem ra cô ta thật sự làm loại chuyện đó..."
"Không ngờ lại uy hiếp người khác, Ngu Thư Đào quá đáng thật!"
"Đúng vậy, quan trọng là làm xong còn giả ngốc, tố chất quá thấp. Người như thế còn làm hoa hậu giảng đường à?"
"Này, sao các cậu lại tin tưởng cô ta chứ! Điện thoại đổ chuông cũng không thể chứng minh được điều gì cả!" Ngu Thư Đào thẹn quá hóa giận quát mọi người.
Thấy mọi người không tin, cô ta hung hăng trừng mắt với Lục Mẫn Huyên.
"Cô có bệnh à! Tự nhiên đi gọi điện thoại cho tôi, cho dù tôi gửi tin nhắn cho cô thì thế nào, cô căn bản chỉ là một con chó do nhà họ Hứa nhận nuôi, có gì tốt mà khoe mẽ chứ!"
"A…"
Cô ta vừa nói ra lời này, mọi người xung quanh đều giật mình há hốc miệng.
Lại còn nói Lục Mẫn Huyên là một con chó do nhà họ Hứa nhận nuôi, Ngu Thư Đào cũng quá độc miệng rồi!
"Tôi trêu cô chọc cô hay là cản trở cô? Cô độc miệng như vậy xem ra cũng chẳng phải người tốt lành gì!"
Lục Mẫn Huyên chợt nổi giận.
Cô không đánh trả, đối phương còn tưởng là cô dễ bắt nạt à.
"Còn nữa, cô vừa thừa nhận đã gửi tin nhắn uy hiếp tôi à? Cô làm loại chuyện vô sỉ bỉ ổi này mà không cảm thấy mất mặt sao?"
"Ha ha, đúng là tôi gửi đấy, thì sao? Tôi chính là không ưa cô. Ai bảo cô và Hứa Thiên Hạo gần gũi như vậy, cô chỉ là một con chó của nhà họ Hàn! Không ai muốn, con sâu… đáng… thương hại! Cô nɠɵạı trừ biết khóc, giả vờ đáng thương ra thì còn có thể làm gì chứ? Tôi thấy loại người như cô là thấy buồn nôn rồi!"
"Thật sao? Mời cô soi gương trước khi sỉ nhục người khác đi. Xấu như vậy mà ngay cả tố chất cơ bản nhất cũng đánh mất, tôi thật sự thấy buồn thay cho cô đấy. Cô tắt cái vòi hoa sen của cô lại rồi cút ngay đi!"
"Cô dám mắng tôi xấu à!"
Ngu Thư Đào tức giận liền vén tay áo lên: “Cô có tin tôi ra tay đánh ngươi không! Ngu Thư Đào tôi từng này tuổi còn chưa từng bị ai mắng là xấu đâu!"
"Ồ thật sao? Nhưng lời tôi nói là sự thật mà. Cô thử động đến tôi xem?"
Lục Mẫn Huyên lạnh lùng nhìn cô ta, còn bước tới trước mặt cô ta mà chẳng hề sợ hãi.
"Cô tưởng tôi không dám à?" Ngu Thư Đào ra tay đẩy cô một cái, lại vung mạnh cánh tay muốn tát cô.
Lục Mẫn Huyên làm sao có thể đứng cho người ta đánh được, một tay cô nắm lấy cổ tay của cô ta, tay kia vung mạnh tát bốp một cái.
"A, cô, cô lại dám đánh tôi!" Gương mặt Ngu Thư Đào lập tức sưng vù, ôm mặt vừa sợ hãi lại vừa giận trừng mắt nhìn cô.
Cả đời cô ta còn chưa từng bị ai đánh, hơn nữa còn là tát vào mặt!
"Tôi đánh cô thì làm sao? Chỉ cho phép cô sỉ nhục, chửi rủa tôi, lại không cho phép tôi ra tay đánh trả à?"
Lục Mẫn Huyên lạnh lùng nhìn cô: “Cô nhớ kỹ đấy, vừa rồi tôi tát cô chỉ là muốn dạy cô cách làm người thôi!"
Đừng tưởng trông cô yếu đuối thì không biết đánh người nhé.
Thỏ nóng cũng cắn người nhé! Cô trước giờ không chủ động gây rắc rối cho ai, nhưng điều này không có nghĩa là người khác có thể tùy tiện cưỡi lên trên đầu cô dương oai đâu!
"A… Lục Mẫn Huyên tôi phải giết cô!"
Ngu Thư Đào tức giận đến mức bắt đầu hét lên chói tai, cố vùng vẫy thoát khỏi tay cô và nhào về phía cô, giơ tay lại muốn cào mặt cô.
Lục Mẫn Huyên cũng không chịu yếu thế, giơ tay cào lung tung lên mặt đối phương.
Con gái đánh nhau đơn giản chính là cào mặt, nắm tóc, xé quần áo.
Từ nhỏ đến lớn, Lục Mẫn Huyên chưa từng ra tay với người khác, đây là lần đầu tiên.
Nhưng cho dù vậy, trong lòng cô vẫn còn tâm tư dù chết cũng không phục, cúi đầu dùng hết sức đẩy Ngu Thư Đào vào trên vách tường, hai người ôm nhau đánh.
Đám người bên cạnh kích động tới mức máu nóng sôi sục, có người xông tới khuyên can, cũng có người vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Dần dần, người xông tới xem càng lúc càng nhiều.
Lục Mẫn Huyên và Ngu Thư Đào đã đánh từ hàng lang đánh tới đầu cầu thang.
Đã đến lúc này rồi thì tuyệt đối không thể thua được!
Hoặc là không ra tay, nếu đã ra tay thì có chết cũng phải đánh thắng!
Bởi vì cô biết rất rõ, một khi mình ngã xuống, sau này những người chờ xem cô xấu mặt sẽ được một tấc lại tiến một thước!
Lớp 5 và lớp 3 đều ở tầng một.
Khi Hứa Thiên Hạo và LK định đi tới phòng nhạc để luyện hát, trùng hợp bị đám đông chắn đường, bên trong truyền đến những tiếng ầm ĩ.
"A, hình như có người đánh nhau kia, chúng ta cũng đi xem đi?"