Boss Gặp Tôi Đều Phải Quỳ Xuống [Vô Hạn]

Chương 11

Trước Sau

break

Cậu trước nay quen hỏi thẳng, lần này cũng vậy:
“Nếu họ thực sự nguy hiểm, tại sao ông vẫn để Trần Nhị mặt rỗ dẫn họ vào thôn?”
Người trong thôn Đạo Gia đều biết, Trần Nhị mặt rỗ chỉ nghe theo lệnh của trưởng thôn Triệu Đức Vinh.
Thế nhưng lần này, trưởng thôn lại rơi vào một sự im lặng kỳ quái. Rồi bất chợt, ông ta bật cười: “Ha!”
Bầu trời không biết từ bao giờ đã sẫm màu thêm một tầng, mây đen nặng nề chồng chất, gió lớn gào thét xuyên qua các mái nhà.
Cố Bình Sinh mở to mắt.
Bùn loãng đỏ sẫm theo từng nếp nhăn sâu hoắm trên mặt trưởng thôn chảy xuống, từng giọt từng giọt nhỏ xuống đất.
Đôi mắt vốn tinh anh nay đã trở nên vẩn đục lạnh lẽo đến cực điểm.

“Không phải tôi bảo hắn dẫn vào.” Trưởng thôn nhìn Cố Bình Sinh, ánh mắt vừa thương hại vừa cay đắng, từng câu từng chữ như nện vào tai cậu.

“Mà là bọn chúng số khổ đúng lúc đụng phải kiếp này.”

Mọi thứ diễn ra quá đột ngột.

Ban đầu, cậu tưởng ánh sáng quá yếu nên mình nhìn nhầm.
Hoặc có thể là tóc bay lòa xòa trước mắt khiến tầm nhìn bị che khuất, tạo ra ảo giác.
Dù không hứng thú với chuyện phiếm, cũng chẳng mấy quan tâm đến các loại hình giải trí, nhưng với những điều vượt quá giới hạn nhận thức của mình, cậu lại có một sự tò mò đến mức cố chấp.
Vậy nên, cậu quyết định tiến lại gần thêm để quan sát cho kỹ thứ mà mình chưa kịp nhìn rõ.
---
Cùng lúc đó, ông Triệu cũng nhận ra sự thất thố của mình. Nhưng nhận ra thì sao chứ? Đây là điều ông muốn à?
Ban đầu, ông định giả ngơ cho qua mọi chuyện. Nhưng vết thương dữ tợn trên tay Cố Bình Sinh chẳng khác nào một cái tát giáng thẳng vào mặt, bắt ông phải tỉnh táo nhận ra cái gì gọi là âm dương cách biệt, chẳng còn thuộc về nhân gian.
Những ngày qua, áp lực đè nặng, tuyệt vọng tràn ngập tâm trí. Dây lý trí căng chặt suốt bao lâu cuối cùng cũng đứt phựt.
Mang theo sự tự giễu đầy cay đắng, ông quyết định để kẻ ngoại lai vô tội kia tận mắt chứng kiến gương mặt thật của mình.
Chỉ là... ông không ngờ thầy Cố chẳng những không sợ hãi bỏ chạy, mà còn chậm rãi tiến lại gần, nghiêng đầu quan sát rồi thản nhiên nói:
“Ông Triệu, hình như có gì đó trên mặt ông.”
Ánh mắt dịu dàng ấy lóe lên tia sáng kỳ lạ, như thể… đang chờ mong điều gì đó?
Thầy Cố đang mong chờ ư?
Có vẻ là vậy.
Dù nét mặt vẫn bình tĩnh, nhưng dáng điệu của cậu lúc này lại giống hệt một người chủ thong dong dạo bước trong khu vườn của mình.
Ánh mắt chứa đầy sự hứng thú thuần túy, không cảm xúc, không nhiệt độ, chỉ có sự tìm tòi vô hạn.
Một nỗi sợ hoang đường đột nhiên dâng lên trong lòng ông Triệu.
Thầy Cố tiến lên một bước, ông lùi một bước.
Cậu lại tiến thêm một bước, ông lại tiếp tục lùi về sau.
Thế nhưng, cậu không vội vàng.
Vì qua khóe mắt, cậu đã nhìn thấy bức tường ngay phía sau lưng ông Triệu.

Cuối cùng, ông Triệu giật mình khựng lại, lưng đập vào bức tường lạnh lẽo.

Không còn đường lui.
Khi nhận ra điều đó, khuôn mặt già nua của ông khẽ co giật, làn da khô vàng run rẩy. Trong đôi mắt đục ngầu đang rung lên kịch liệt, phản chiếu hình ảnh một bàn tay trắng bệch, gầy guộc đang vươn về phía mình.
— Người chủ khu vườn cuối cùng cũng kết thúc chuyến dạo quanh của mình.
Đầu ngón tay lướt nhẹ qua từng bông hoa, rồi dừng lại trên đóa ưng ý nhất.
Thời gian như bị kéo dài vô tận, dài đến mức Triệu Đức Vinh suýt nữa cho rằng mình đã chết thêm một lần nữa.
Cho đến khi giọng nói ngạc nhiên của Cố Bình Sinh vang lên bên tai ông:
“Không có ư?”
Không chạm được vào thứ gì trên gương mặt đối phương, Cố Bình Sinh nhìn xuống đầu ngón tay sạch sẽ của mình. Ánh sáng hứng thú trong mắt vụt tắt, lông mày cau lại đầy nghi hoặc:
“Lẽ nào tôi thực sự nhìn nhầm?”
Triệu Đức Vinh: "..."
Thi thể của ông ta không ở đây, cũng chưa từng dùng sức mạnh tinh thần quấy nhiễu Cố Bình Sinh — đương nhiên cậu ta sẽ không thể chạm vào vết máu quỷ khí trên người ông được.
Nhận thức này khiến sắc mặt Triệu Đức Vinh từ trắng bệch chuyển sang màu gan heo vì giận dữ.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc