Boss Gặp Tôi Đều Phải Quỳ Xuống [Vô Hạn]

Chương 10

Trước Sau

break

Cậu xắn tay áo lên đến khuỷu tay, một tay cầm điện thoại tra cứu quy trình kiểm tra và sửa chữa máy giặt:
"Ông Triệu, máy giặt của ông bị gì thế?"
Trưởng thôn đang nhét thuốc vào ống điếu, liếc nhìn cậu một cái, động tác đột ngột dừng lại:
"Tôi mới phải hỏi thầy mới đúng. Tay thầy bị sao thế kia?"
Tay cậu?
Nghe vậy, Cố Bình Sinh cúi xuống nhìn cánh tay mình. Vết hằn từ thắt lưng vốn còn đỏ rực cách đây nửa tiếng, giờ đã chuyển sang tím đen.
Cậu giật mình. Dù là tụ máu bầm thì cũng không thể biến đổi nhanh như vậy được.
Lúc trước không đụng vào thì không sao, nhưng giờ chỉ cần chạm nhẹ một cái cơn đau nhức thấu xương từ sâu trong da thịt lan ra, thậm chí cả cơ bắp cũng co giật theo.
Đúng lúc này, trưởng thôn đã lặng lẽ đứng ngay trước mặt cậu, ánh mắt nhìn chằm chằm khóa chặt vào vết thương.
Thấy nét mặt ông ta có gì đó không ổn, Cố Bình Sinh vội vàng kéo tay áo xuống, tỏ vẻ bình thản:
"Không sao đâu ông Triệu, chỉ là vết thương nhỏ thôi. Để lát nữa tôi về rồi tự xử lý."
Nghe vậy, trưởng thôn không nhìn vết thương nữa, mà quay sang… nhìn cậu chằm chằm.
Cố Bình Sinh thoáng bối rối:
"Ông Triệu?"
Lẽ nào cậu nói gì sai sao?
Vết thương này vừa nhìn đã biết không phải do người bình thường gây ra, cũng may là không quá nghiêm trọng, có lẽ chỉ là vô tình. Nhưng phản ứng của trưởng thôn lại khác thường — ông ta không chỉ cau mày lo lắng mà còn có vẻ bực bội, tay siết chặt ống điếu.
Cậu vốn chỉ đến đây để dạy học, vậy mà nhìn tình cảnh này, ai không biết chuyện còn tưởng cậu đã sa vào một thứ gì đó chẳng nên dây dưa — một thứ lẽ ra phải biến mất từ lâu vậy mà giờ lại vờ như còn tồn tại.
Thật chẳng ra thể thống gì.
Ngay từ lúc đặt chân vào vùng đất này, cậu đã bị định sẵn một kết cục đó là cái chết.
Nhưng thôn Đạo Gia đã tồn tại quá lâu dưới bầu trời u ám và chật hẹp này. Họ thiếu tri thức, thiếu một người có thể kể cho họ nghe về thế giới bên ngoài.
Cố Bình Sinh vô tình trở thành người thầy như thế. Cậu hiền lành, biết điều, không gây náo loạn, cũng không có dáng vẻ kiêu căng như người ngoài. Dạy học tận tâm, đối xử chân thành, giúp bọn trẻ vui vẻ, khiến người lớn hài lòng — cứ như thể thôn làng này thực sự được hồi sinh.
Cũng vì thế mà một cách kỳ lạ, Triệu Đức Vinh đã không vạch trần sự thật với cậu.
Sự thật ấy… cứ thế bị che giấu cho đến lễ cúng Sơn Thần.
Một lễ cúng bái mà tất cả mọi người — đều phải chết!
Khuôn mặt trưởng thôn đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi. Cố Bình Sinh nhìn thấy ông ta ném đi ống điếu vốn không rời tay, bước chân nặng nề dẫm vang trên nền đất.
Sau đó, ông ta nhét vào tay cậu một chiếc lọ màu xanh lục: “Bôi sáng tối một lần, hai ngày là khỏi.”
Mãi cho đến lúc bị đuổi ra khỏi cửa, cậu vẫn ngơ ngác chưa hiểu gì cả.
Cậu chỉ kịp gọi với theo cánh cửa còn chưa khép hẳn:
“Ông Triệu, máy giặt của ông tôi vẫn chưa —”
“Không sửa nữa! Sửa rồi cũng vô ích!”
“Rầm!” Cánh cửa đóng sập lại làm mái ngói cũng rung lên khe khẽ.
Cố Bình Sinh: “…”
Cậu thở dài thật sâu, đứng ngẫm nghĩ một lúc, càng nghĩ càng cảm thấy khoảng cách thế hệ đúng là không thể vượt qua.
Còn đang âm thầm phàn nàn trong lòng, cửa lại bất ngờ bật mở. Trưởng thôn đứng ngay ngạch cửa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cậu chằm chằm:
“Sao thế, thầy Cố? Chẳng lẽ trong bụng thầy đang mắng tôi sao?”
Cố Bình Sinh lập tức nghiêm mặt: “Không có, sao ông lại nghĩ thế?”
Trưởng thôn vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không dây dưa mà nhắc lại chuyện chính:
“Trên đường tới đây, thầy có gặp Trần Nhị mặt rỗ không? Có thấy mấy người đi theo gã không?”
Cố Bình Sinh không nghĩ ngợi nhiều, gật đầu xác nhận.
Trưởng thôn trầm giọng: “Tránh xa bọn họ ra, đám người đó nguy hiểm, chẳng có ai tử tế đâu.”
Cố Bình Sinh hơi ngập ngừng, định nói rồi lại thôi.
Cậu không cực đoan như trưởng thôn nhưng cũng cảm thấy nhóm người kia có gì đó bất thường. Chính vì thế, cậu càng thấy khó hiểu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc