Ôn Hướng Dương không dám tìm hiểu xem đây là loại cảm giác gì.
Cô không phải đã quyết định, chờ vết thương của hắn tốt lên, liền cùng hắn phân rõ giới hạn sao? Hơn nữa, thỏa thuận của hai người cũng sắp kết thúc rồi.
Hình như còn chưa đến hai tháng……
Ôn Hướng Dương đấm con chó bông bên cạnh. Mộ Lăng Khiêm là của ŧıểυ Lam, cô tuyệt đối không thể có cảm giác gì với Mộ Lăng Khiêm.
Nháy mắt đã là hai ngày sau, hai ngày này, Mộ Lăng Khiêm vẫn luôn vội vội vàng vàng, đi sớm về trễ, Ôn Hướng Dương ngủ rồi, hắn còn chưa về, lúc Ôn Hướng Dương tỉnh lại, hắn đã ra ngòai.
Đừng nói tìm Ôn Hướng Dương nói chuyện gì, hai người còn không có thời gian gặp nhau.
Ôn Hướng Dương chỉ có ở nhà, có chút lười biếng, cũng may còn có ŧıểυ Q rất hoạt bát để bồi cô.
Ôn Hướng Dương hai ngày này lại đi tới nhà của ŧıểυ loli một chuyến, vẫn là không có nhìn thấy người.
Cô còn gọi điện cho Nghiêm Hân và Lý Lam Hi, hai người đều nói chuyện rất qua loa, Nghiêm Khắc bị thương, Nghiêm Hân bận ở công ty, Lý Lam Hi thì lại vội vàng đóng phim.
Ôn Hướng Dương ở nhà buồn chán liền dẫn theo ŧıểυ Q đi quán cà phê làm việc.
Dù sao, Mộ Lăng Khiêm cũng bận không có thời gian quản cô.
ŧıểυ Q xuất hiện, làm người trong quán cà phê đều hưng phấn không thôi, nhân viên ở quán cà phê, đại bộ phận đều rất thích chó, đặc biệt là loại chó thông minh như ŧıểυ Q, cả buổi sáng chơi cùng mọi người trong quán, kiếm được không ít đồ ăn.
Ôn Hướng Dương nhìn ŧıểυ Q được hoan nghênh như vậy, cảm thấy rất vui.
Quả nhiên, cô chính là nên đi ra ngoài làm việc của bản thân. Nếu không, cả ngày ở nhà chờ Mộ Lăng Khiêm trở về, cô sẽ điên mất.“ŧıểυ Ôn, trong khoảng thời gian này em đi đâu vậy?” Giữa trưa, Chân Khâm đi đến trước mặt Ôn Hướng Dương, đưa cho Ôn Hướng Dương một ly cà phê, nhìn cả đoàn nhân viên đang chơi cùng ŧıểυ Q rất vui vẻ, liền dò hỏi Ôn Hướng Dương.
“Cám ơn.” Ôn Hướng Dương nhận cà phê Chân Khâm đưa, uống một ngụm, như nói giỡn mà cười nói: “ Anh Chân, nếu em nói em bị bạn trai cũ đánh phải đi bệnh viện, anh tin không?”
Chân Khâm nghe nói như thế, hơi hơi nheo mắt.
Ôn Hướng Dương cũng không nói thêm, chỉ là nói lời tự đáy lòng: “ Anh Chân, cám ơn anh, lâu như vậy còn không có sa thải em, dù sau này tốt hay xấu em cũng sẽ còn có chỗ để làm việc kiếm cơm.”
Cô hiện giờ đang làm ba công việc, hiện tại ŧıểυ loli không để ý tới cô nữa, quán bar trong khoảng thời gian này cũng vẫn chưa hoạt động, hiện tại cũng chỉ dư lại quán cà phê này.
“ Anh Chân, nếu không có việc gì, em mang ŧıểυ Q trở về trước.” Ôn Hướng Dương thời gian làm việc là buổi sáng, hiện tại là giờ nghỉ trưa, Chân Khâm cũng rất tốt, còn bao các cô cơm trưa.
Ôn Hướng Dương thu dọn đồ đạc, gọi ŧıểυ Q trở về, vừa đi ra ngoài, phía sau liền truyền đến giọng của Chân Khâm: “ŧıểυ Ôn, vừa lúc anh muốn đi ra ngoài, em muốn đi đâu không? Anh lái xe đưa em đi.”
Ôn Hướng Dương nghe nói như thế, hơi sững lại.
Chân Khâm đã đổi quần áo xong xuôi đi tới, Chân Khâm rất thích mặc áo sơmi trắng mặc dù đã tốt nghiệp ba năm, nhưng anh vẫn trẻ trung như hồi còn đi học vậy
Giống như một nam sinh đang mời đi cùng xe vậy.
Hẳn là các nữ sinh khác sẽ không từ chối.
Nhưng Ôn Hướng Dương đã bị Mộ Lăng Khiêm dạy dỗ rồi, trừ hắn ra sẽ không tiếp xúc quá thân thiết với bất kì nam nhân nào khác.
“ Anh Chân, cám ơn anh, em muốn mang ŧıểυ Q đi ra ngoài tản bộ.”
ŧıểυ Q nghe được Ôn Hướng Dương nói vậy, mặt liền hung dữ, hướng về phía Chân Khâm kêu hai tiếng, rõ ràng không chào đón Chân Khâm đưa Ôn Hướng Dương về.