Nghiêm Khắc, anh rốt cuộc vì cái gì muốn tới thăm em hả?
Mộ thiếu, anh như thế nào có thể trùng hợp như vậy cũng xuất hiện ở chỗ này?
Tại thời điểm lúc nội tâm Ôn Hướng Dương vô cùng hoảng, Lý Lam Hi liền kéo Mộ Lăng Khiêm tới, người đàn ông cả người tản ra hàn khí, cảnh cáo người lạ chớ tới gần. Mộ Lăng Khiêm trên mặt không có bất luận cảm xúc cùng biểu tìn gì đi tới trước mặt Ôn Hướng Dương cùng Nghiêm Khắc.
“Hướng Dương, giới thiệu một chút, đây chính là vị hôn phu của tớ.” Lý Lam Hi khóe miệng khẽ nhếch, tự hào giới thiệu nói.
Mộ Lăng Khiêm đối đãi người ngoài từ trước đến nay ít khi nói cười, khí thế lãnh triệt, bởi vậy, loại hơi thở lạnh lẽo này của Mộ Lăng Khiêm làm cho Lý Lam Hi có chút hoài nghi. Tại sao ở nơi này Mộ Lăng Khiêm lại phát ra hơi thở áp lực lạnh lẽo không thích hợp như vậy.
Tầm mắt lạnh băng của Mộ Lăng Khiêm dừng ở trên khuôn mặt nhỏ của Ôn Hướng Dương, không nhìn ra cảm xúc gì, lại làm người trong lòng run sợ.
Ôn Hướng Dương bị tầm mắt của Mộ Lăng Khiêm quét một vòng, lòng có hơi khẩn trương đến kinh hoàng, nếu lúc này trước mặt cô có 1 cái hầm ngầm, cô thật sự rất muốn biến thành một con đà điểu, cả người chui vào trong động.
“Hướng Dương?” Lý Lam Hi đem Mộ Lăng Khiêm giới thiệu cho Ôn Hướng Dương, dựa theo dự đoán lúc ban đầu của Lý Lam Hi, Ôn Hướng Dương hẳn là sẽ cảm thấy cô có ánh mắt rất tốt, tán dương cô hai câu.
Cô vẫn luôn chờ Hướng Dương khen cô đây.
Chính là, lúc này Ôn Hướng Dương nhưng vẫn cúi đầu, căn bản không để ý tới cô, cái này làm cho cô không thể không gọi Ôn Hướng Dương một tiếng.
Dáng vẻ của Hướng Dương có chút khẩn trương, có phải hay không khí thế trên người Khiêm dọa đến Hướng Dương?
Cô buông cánh tay Mộ Lăng Khiêm ra, cất bước đi tới trước mặt Ôn Hướng Dương, ôm cánh tay Ôn Hướng Dương trấn an nói: “Hướng Dương, cậu đừng sợ. Khiêm ca luôn luôn đều là bộ dáng lạnh băng như vậy, hắn kỳ thật không có đáng sợ như vậy.”
“ŧıểυ Lam……” Ôn Hướng Dương vẻ mặt như đưa đám, còn không dám nhìn đến Lý Lam Hi.
Có hay không có cái dây thừng nào, cô muốn thắt cổ.ŧıểυ Lam a, cậu muốn giới thiệu cho chúng ta biết, cậu cũng đừng chọn thời điểm Nghiêm Khắc đang ở đây, này không phải muốn tớ chết sao?
Ôn Hướng Dương cùng Lý Lam Hi đứng chung một chỗ, một người vui vẻ, một người bối rối hoảng loạn. Nghiêm Khắc nhìn về bên canh, người đàn ông này không chỉ cao hơn anh ta nửa cái đầu. Anh ta ngồi ở trên xe lăn, vươn tay giới thiệu: “Nghiêm Khắc.”
Mộ Lăng Khiêm lãnh đạm liếc mắt một cái, chỉ là liếc mắt một cái, liền lạnh nhạt thu hồi tầm mắt, không có chút nào cho Nghiêm Khắc có cơ hội cùng hắn bắt tay.
Như vậy là không cho anh ta mặt mũi, làm Nghiêm Khắc trên mặt có chút khó chịu.
Nghiêm Khắc không thể không thu hồi tay, hắn nhìn nam nhân trước mắt, gương mặt tuấn dật luôn lộ ra một tia lạnh lẽo.
Nhìn đến Mộ Lăng Khiêm, như không có vấn đề gì, còn có thể có khí thế làm cho người ta sợ hãi đứng ở chỗ này. Anh ta hơi hơi nhíu mày, người nam nhân này rõ ràng bị thương so với anh ta
nghiêm trọng hơn, vì sao nhanh như vậy lại có thể đi lại được?
Nếu không phải là trên người của người đàn ông này mặc bộ đồ bệnh nhân, xác thật đây là bệnh viện chứ không phải sàn diễn, hắn rất muốn hoài nghi Mộ Lăng Khiêm căn bản là không có bị thương.
Mộ Lăng Khiêm tầm mắt còn ở trên người Ôn Hướng Dương, mặc dù Ôn Hướng Dương không đi nhìn Mộ Lăng Khiêm, Ôn Hướng Dương cũng có thể nhận thấy được tầm mắt lạnh băng lãnh khốc giống như lưỡi dao sắc bén.
Cô thật sự không có đi xem anh trai.
Là anh ấy chạy tới thăm cô, cô còn chuẩn bị đem anh ấy đưa trở về.
“Hướng Dương, ŧıểυ Lam, tôi……”
Tại thời điểm bốn người đang giằng co, thanh âm Nghiêm Hân từ phía sau truyền tới.
Nghiêm Hân vốn là tính toán làm Nghiêm Khắc cùng Ôn Hướng Dương đơn độc tâm sự, thẳng đến khi cô theo kịp, phát hiện sự tình phát triển cùng cô tưởng tượng có chút không đúng, cô mới bước nhanh chạy tới, hướng về phía ba người kêu một tiếng.
Cô chạy đến trước mặt Ôn Hướng Dương cùng Lý Lam Hi, cũng bị khí thế Mộ Lăng Khiêm ảnh hưởng một chút.
Chờ cô ngẩng đầu nhìn đến Mộ Lăng Khiêm, thấy rõ ràng khuôn mặt của nam nhân trước mặt, cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: “Anh, anh……”