Triệu Giai Ngọc muốn ăn lẩu làm Trương Thanh Vân phải bất ngờ.
Trên bàn cơm có thêm Triệu Giai Ngọc gia nhập làm bầu không khí trở nên yên ắng hơn rất nhiều. Hoàng Diêu ngồi bên cạnh Triệu Giai Ngọc với bộ mặt cổ quái, nàng liên tục nhìn về phía Trương Thanh Vân. Nàng biết Triệu Giai Ngọc, cũng biết thân phận của Triệu Giai Ngọc, vì vậy thường xuyên gắp thức ăn cho Triệu Giai Ngọc, bộ dạng rất nhiệt tình.
Nhưng điều này cũng làm khổ đám đàn ông khoa giám sát số ba, tên nào cũng muốn ngắm người đẹp nhưng không dám nhìn lâu. Trước hết là người đẹp này thuộc loại cực phẩm, nhưng lại rất lạnh và rất đẹp, ánh mắt nàng ta lưu chuyển giống như có thể đóng băng thế giới, nếu bị nàng liếc qua thì toàn thân lạnh buốt, nửa ngày còn chưa cử động được.
Hoàng Diêu dùng giọng toan tính hỏi:
- Triệu ŧıểυ thư, nồi lẩu hôm nay có phù hợp với khẩu vị của chị không?
Trên mặt Triệu Giai Ngọc lộ ra một biểu cảm rất phức tạp, nửa ngày sau nàng mới nói ra được bốn chữ:
- Vừa cay vừa nóng.
Nhưng ngay sau đó Triệu Giai Ngọc cũng nhoẻn miệng cười, sức quyến rũ có thể nói là nghiêng trời lệch đất, trời đông giá rét lập tức sang xuân, bầu không khí trong phòng hơi khựng lại.
Trương Thanh Vân thở dài một hơi, cuối cùng vị bồ tát Triệu Giai Ngọc cũng mở miệng, nếu không bữa cơm này sẽ cực kỳ buồn tẻ, vì vậy hắn vội vàng lợi dụng cơ hội thúc dục mọi người ăn nhiều uống nhiều, đừng nên khách sáo.
Nhưng Trương Thanh Vân cũng phát hiện ra ánh mắt của đám cán bộ khoa giám sát số ba nhìn mình có sự biến đổi, những cán bộ thích mời rượu chính mình cũng không còn động tĩnh gì khác, hơn nữa trong ánh mắt cũng có thêm cái nhìn kính sợ. Trương Thanh Vân đọc được trong mắt họ những cảm giác hâm mộ vô tận.
Trương Thanh Vân thầm buồn cười, vấn đề nam nữ luôn là chủ đề mẫn cảm, đám ŧıểυ tử này nghĩ đến chuyện mình và Triệu Giai Ngọc thì cực kỳ phức tạp.
Vốn bữa tiệc đặt ra quy định không say không về nhưng vì có sự xuất hiện của Triệu Giai Ngọc mà nhanh chóng tan rã, đám người chỉ ăn uống đến chín giờ đã kết thúc. Sau khi Trương Thanh Vân dùng cơm xong thì hứa sẽ email cho Triệu Giai Ngọc, hứa sẽ bỏ bớt thời gian làm cho nàng một báo cáo về tình hình inte.
Cảm tình của Trương Thanh Vân đối với Triệu Giai Ngọc đã tăng lên rất dữ dội, vì người phụ nữ này mà hắn tìm được Cảnh Sương, hơn nữa còn phát triển được ngoài ý muốn. Sang năm Cảnh Sương sẽ quay về nước, Trương Thanh Vân nghĩ đến điều này mà cảm thấy rất sung sướиɠ.
Trương Thanh Vân đi làm thì phát hiện ra trên bàn công tác là một chồng hồ sơ dày đặc, có cả hồ sơ của khoa số một và số hai, hắn tùy tiện cầm lấy một hồ sơ. Đây là một vụ án trong quận Kim Thủy thành phố Thành Đô, là hồ sơ của khoa số hai do Hứa Nguy đưa lên, kết quả điều tra đã xác nhận sự việc là thật, chính quyền quận Kim Thủy đã tạo ra vấn đề lớn trong vụ việc đền bù giải tỏa, đề nghị phòng giám sát xem xét.
Trương Thanh Vân cầm lấy bút chuẩn bị ký tên thì chợt dừng lại và nhướng mày, vụ án quận Kim Thủy sao lại đưa đến phòng giám sát của tỉnh ủy?
Trương Thanh Vân nhấc điện thoại gọi trưởng khoa Hứa Nguy đến gặp, một lát sau Hứa Nguy đã đến văn phòng Trương Thanh Vân, Phàm Hoa cũng đi theo.
- Trưởng khoa Hứa, vụ án này là thế nào? Án bên quận Kim Thủy sao lại vượt cấp đưa lên cho chúng ta? Không quan tâm đến phòng giám sát của thị ủy Thành Đô à?
Trương Thanh Vân mời Hứa Nguy và Phàm Hoa ngồi xuống rồi nói.
- Điều này!
Hứa Nguy chợt sững sờ, hắn nhìn về phía Phàm Hoa, lúc này Phàm Hoa lập tức mở miệng:
- Vấn đề này có hai nguyên nhân, thứ nhất chính là người liên quan lại chính là phòng xây dựng quy hoạch của Thành Đô, thứ hai, trưởng phòng giám sát thị ủy Thành Đô trước đây là lãnh đa͙σ phòng xây dựng, để tránh tình nghi nên mới được chuyển sang tỉnh ủy.
Trương Thanh Vân cười cười không lên tiếng, hắn cảm giác vụ án này khá đặc biệt và không hề đơn giản, hễ là những vụ án vượt cấp thì hoàn toàn không dễ dàng, vì vậy công tác của khoa số hai đã có chút nóng vội.
Trương Thanh Vân giương mắt nhìn Hứa Nguy và Phàm Hoa, kh thấy ánh mắt hai người trở nên mờ mịt thì hắn lại chỉ vào hồ sơ nói:
- Các anh lấy bộ hồ sơ này về, vụ án này cần phải xem xét lại.
Hứa Nguy đứng lên ngượng ngùng cầm bộ hồ sơ, Phàm Hoa cũng vội nói:
- Chủ nhiệm Trương, trước đây vụ án này đều đã được chủ nhiệm Đỗ và chủ nhiệm Đường thông qua, hai anh ấy đều không có bất kỳ ý kiến gì.
Trương Thanh Vân dùng ánh mắt lơ lửng nhìn lướt qua Phàm Hoa rồi nhẹ nhàng nói:
- Không mâu thuẫn thì cứ báo cáo lên cấp trên cũng được, nhưng trong hồ sơ phải ghi rõ ý kiến cá nhân của tôi, như vậy báo cáo lên trên thì các lãnh đa͙σ mới có ý kiến để tham khảo.
Vẻ mặt Hứa Nguy và Phàm Hoa đều biến đổi, câu nói của Trương Thanh Vân quá tinh xảo, nhưng nếu cứ báo lên cấp trên như vậy thì thứ nhất là phòng giám sát không thống nhất ý kiến. Trương Thanh Vân là người được lãnh đa͙σ phân công, đây không phải tạo ra cho người ta tín hiệu sao? Chính mình liên kết lại báo cáo vượt cấp để hai phó chủ nhiệm còn lại xa lánh Trương Thanh Vân sao?
- Điều này...Ha ha!
Phàm Hoa nở nụ cười cực kỳ xấu hổ, hắn ngượng ngùng nói:
- Tôi thấy phòng giám sát chúng ta cần thống nhất ý kiến mới được, nếu như vậy thì chúng tôi sẽ xem xét lại, sẽ xem xét lại... ....
Phàm Hoa vừa nói vừa nháy mắt với Hứa Nguy, hai người cầm theo bộ hồ sơ rồi xám xịt đi ra ngoài.
Khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra một nụ cười lạnh, hai người này cũng dám nắm hai vị phó chủ nhiệm để ức hiếp một kẻ vừa lên chức như mình. Chưa nói đến chuyện trực tiếp đưa báo cáo lên cho lãnh đa͙σ, hơn nữa còn châm ngòi quan hệ, nếu không cho bọn họ chút màu sắc khác biệt thì sẽ không biết lợi hại.
Hai ngày sau Dương Hân triệu tập hội ý các lãnh đa͙σ phòng giám sát, bình thường những cuộc họp thế này thường lấy ý kiến về những vụ án mẫn cảm, sau khi tất cả các thành viên thống nhất ý kiến mới được chuyển lên cho cấp trên, đây là quy củ.
Sau khi giới thiệu qua vài vụ án mà không có người nào phát biểu ý kiến, Dương Hân híp mắt nói:
- Còn một vụ án cần mọi người thảo luận, đây chính là vụn án gây tranh cãi dữ dội trong chính quyền quận Kim Thủy, mảng công tác này do chính đồng chí Trương Thanh Vân phụ trách, anh nói rõ tình hình trước đi.
Trương Thanh Vân nheo mắt, vụ án chưa còn tra rõ đã được đưa ra thảo luận, chắc chắn có người đang nhìn chăm chăm vào vụ việc lần này. Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì vội hỏi:
- Vụ án này khoa giám sát số hai vẫn còn tiếp tục điều tra làm rõ, có rất nhiều điểm đáng ngờ, rất phức tạp, tôi cho rằng tạm thời chúng ta không nên thảo luận.
Đồng tử trong mắt Dương Hân chợt co rút, Đỗ Dũng và Đường Quốc Huy cũng không nhịn được phải quay đầu nhìn Trương Thanh Vân. Câu nói vừa rồi của Trương Thanh Vân đã hoàn toàn bịt kín đường lui, nếu không phải hắn đã lăn lộn ở phòng giám sát được vài năm thì chắc chắn đã bị chụp mũ thói quen lỗ mãng. Trương Thanh Vân nâng ly trà nhấp một ngụm rồi nói:
- Vừa rồi bí thư trưởng Dương đã đề xuất vấn đề này cho mọi người thảo luận, tôi nghĩ vụ án này nhất định có kẻ đã nhúng tay vào làm gì đó, có người làm cho vụ án này trở nên đáng ngờ, đây là điều thứ nhất.
- Thứ hai, chúng ta chính là phòng giám sát tỉnh ủy, tất cả mọi hành động đều đại biểu cho hình tượng tỉnh ủy, lúc này vụ án còn chưa được định tính đã có người không kìm nén được, như vậy còn ra thể thống gì nữa? Tôi đề nghị nghiêm khắc phê bình những người nói ra nói vào, bọn họ rõ ràng đang quấy nhiễu công tác bình thường của phòng giám sát.
Những lời nói của Trương Thanh Vân rất có khí phách nhưng hoàn toàn phản khách vi chủ, vẻ mặt Đỗ Dũng và Đường Quốc Huy rất khó coi. Thảo luận vụ án này là lời đề nghị của thư ký trưởng Dương Hân, Đường Quốc Huy cũng biết chính mình và Đỗ Dũng muốn thông qua thảo luận mà tạo ra áp lực lên đầu Trương Thanh Vân.
Nhưng áp lực còn chưa kịp ép xuống đầu Trương Thanh Vân thì người ta đã ra tay, Trương Thanh Vân cố ý di dời trọng tâm, áp đặt phòng giám sát là một tổ chức hoàn thiện, nói rằng có kẻ đang quấy nhiễu công tác của phòng giám sát.
Trương Thanh Vân nói như vậy thì mặc kệ anh có đồng ý hay không cũng phải nuốt lời xuống bụng, nếu không thân trong phòng giám sát mà lại đưa cùi chỏ ra ngoài, chẳng phải truyền ra sẽ làm kẻ khác cười rụng răng à?
Dương Hân bắt béo hai chân mà ánh mắt có chút lơ lửng và trống rỗng, trong lòng tất nhiên biết rõ ngọn nguồn mọi chuyện. Hắn rất tán thưởng với phương pháp gõ đầu của Trương Thanh Vân, ý của Dương Hân là muốn ném vụ án này ra, đợi đến khi đám người cùng nhau vây công thì tiến ra dùng một lời cướp lấy tất cả, dùng sức giúp đỡ Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân là người được bí thư Hoàng coi trọng, có thể là Dương Hân nghĩ đến vấn đề hắn là người thuộc thế lực Triệu gia thì trong lòng hơi lo sợ, nhưng không ngờ ŧıểυ tử này không ôn hòa không nóng nảy, ra tay hoàn toàn không giống người thường. Hai người Đỗ Dũng và Đường Quốc Huy bị ép cho chật vật, ép không được Trương Thanh Vân.
- Phó chủ nhiệm Trương không hổ danh là giám sát viên vĩ đại. Được, làm việc nghiêm mật, đáng giá để khẳng định. Vụ án này là tuyến dưới có người kêu oan, đưa đến tay đại biểu quốc hội, nói rằng phòng giám sát chúng ta cố ý kéo dài, cố ý làm cho vấn đề ở quận Kim Thủy trở thành gạo nấu thành cơm.
- Phòng giám sát tỉnh ủy chúng ta dù là tổ chức độc lập nhưng để người ta nói như vậy cũng không tốt.
Cuối cùng Đỗ Dũng cũng mở lời, hắn nói rất uyển chuyển nhưng mục đích lại rất rõ ràng, muốn sử dụng đòn vu hồi tạo áp lực cho Trương Thanh Vân.
(*:Khương Tử Nha câu cá, nhưng ông không câu cá mà mục đích là chỉ để câu công danh.
Chuyện rằng vào lúc bấy giờ, Cơ Xương nuôi chí lật đổ nhà Thương, đi khắp nơi tìm kiếm người hiền tài. Một hôm, lên núi Bàn Khê thấy Khương Tử Nha ngồi câu cá với một lưỡi câu thẳng. Thấy lạ, Cơ Xương mới hỏi: ông lão, sao câu cá bằng lưỡi câu thẳng thế thì câu sao được? . Khương Tử Nha mới trả lời: Lưỡi câu bình thường chỉ câu được cá, lưỡi câu này mới câu được minh chủ. (Một truyền thuyết khác nói rằng có người tiều phu hỏi ông sao câu được cá với lưỡi câu thẳng, ông trả lời rằng ông không câu cá mà câu Công, câu Hầu). Thấy vậy Cơ Xương mới đem những chuyện thế cuộc ra hỏi, quả nhiên Khương Tử Nha trả lời thông suốt cho thấy những kiến giải siêu phàm thế là từ đó Khương Tử Nha theo phò Cơ Xương. Lúc bấy giờ ông đã 60 tuổi.)
Đỗ Dũng cũng học theo Trương Thanh Vân, vừa rồi Trương Thanh Vân dùng quyền uy của phòng giám sát để nói chuyện, nếu phòng giám sát tỉnh ủy phải hứng lấy những tin đồn vô căn cứ thì rõ ràng ăn không tiêu.
- Ừ!
Dương Hân chỉ ừ một tiếng mà không cho ý kiến, cũng không tỏ thái độ giúp đỡ kẻ nào. Đường Quốc Huy lại cảm thấy vô cùng hấp dẫn, hắn đang chuẩn bị mở miệng phụ họa thì Trương Thanh Vân đã nói;
- Chủ nhiệm Đỗ đã nói đến ngọn nguồn sự việc, cá nhân tôi cũng không muốn có thêm ý nghĩ gì khác, tôi đề nghị anh Nghiêm hoặc anh Vương đến đây chủ trì đại cục. Hai anh ấy đức cao vọng trọng, kinh nghiệm công tác phong phú, vụ án khó giải quyết thế này cũng chỉ hai anh ấy mới có thể bỏ nặng lấy nhẹ.
Đỗ Dũng đang nhấp trà, khi nghe thấy những lời nói của Trương Thanh Vân thì thiếu chút nữa đã sặc. Nghiêm Tuấn và Vương Bá Chu là hai giám sát viên cao cấp, vị trí này vốn rất xấu hổ, không ngờ Trương Thanh Vân lại dùng tay ôm hai vị bồ tát ra ngoài.
Trương Thanh Vân nói xong thì nhìn thoáng qua Nghiêm Tuấn và Vương Bá Chu, vẻ mặt hai người này không có biểu cảm gì nhưng rõ ràng ánh mắt nhìn Trương Thanh Vân đã có thêm chút kinh ngạc. Trương Thanh Vân thầm buồn cười, người ta đều thích trốn việc, chính mình lại nghênh đón những chuyện khó. Nghiêm Tuấn và Vương Bá Chu là hai người mới đến, tuy cấp bậc của hai người tương đối cao nhưng cần vài người hợp lực thì lời nói mới có trọng lượng, chính Trương Thanh Vân đã ra tay kéo hai người, không chừng còn có hiệu quả.
Lời nói của Trương Thanh Vân rõ ràng có sức nặng, Dương Hân cũng không tự chủ được phải liếc mắt nhìn hắn. Trương Thanh Vân này là một quân cờ tác dụng khá cao, chiêu thức vừa sử dụng đã dùng một đá trúng hai chim, đã chìa cho hai giám sát viên cao cấp một cành cây, hơn nữa còn suy xét vì bầu không khí phòng giám sát, lo lắng giải nạn cho lãnh đa͙σ.
Vì đứng trên lập trường của Dương Hân thì nếu muốn hợp lý đưa Nghiêm Tuấn và Vương Bá Chu hòa nhập vào đại gia đình phòng giám sát thì rõ ràng rất tốn thời gian và công sức. Trương Thanh Vân nói như vậy coi như đã gián tiếp giúp đỡ Dương Hân, vừa nghĩ đến đây thì Dương Hân cũng nói ngay:
- Tốt lắm, vụ án này sẽ do giám sát viên Nghiêm và Thanh Vân phụ trách, phải làm cho vụ án thật chuẩn, phải chứng thực rõ ràng, nhất định phải cho lãnh đa͙σ thỏa mãn.
Sau khi tan họp thì Trương Thanh Vân trực tiếp đi về văn phòng của mình, sau đó Nghiêm Tuấn đến, Trương Thanh Vân vội vàng rót trà mời khách, hai người không tránh khỏi quá trình nói chuyện một lúc lâu.
Sau đó Trương Thanh Vân đem tất cả những tình huống về quận Kim Thủy không tuân theo quy định nói ra, Nghiêm Tuấn mỉm cười nói:
- Yên tâm đi, cậu đưa vụ án này lên người tôi là đúng, tôi có quen thuộc rất nhiều lãnh đa͙σ bên thị ủy Thành Đô, tất nhiên cũng sẽ làm tốt.
Nghiêm Tuấn dùng giọng bình thường nói, nụ cười trên mặt có chút cổ quái, vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn rất bình tĩnh, hắn thầm mắng một câu cáo già. Một lời nói của Nghiêm Tuấn không những cảm tạ sự tín nhiệm của Trương Thanh Vân mà thật ra trong lời lại có ý, trước hết là thầm ra hiệu cho Trương Thanh Vân biết tư cách của chính mình, nếu vụ án này không đưa vào tay lão thì không thể nào hoàn thành được. Thứ hai tất nhiên là bùng ra hương vị lôi kéo, muốn lão và Trương Thanh Vân hợp tác với nhau lâu dài.
Trương Thanh Vân cười cười nói:
- Vậy thì tốt rồi, tôi cũng biết anh Nghiêm ra mặt chắc chắn sẽ mã đáo thành công.
Nói xong hai người nhìn nhau cười ha hả.
Sau khi Nghiêm Tuấn rời khỏi thì Trương Thanh Vân thầm cười lạnh, đây gọi là giám sát viên cao cấp sao? Thật ra vì lãnh đa͙σ đồng cấp có quá nhiều, phòng tổ chức không còn cách nào sắp xếp nên nhét vào phòng giám sát vài lão quan trường. Trương Thanh Vân cũng không trông mong quá nhiều vào đám người này.
Chính Trương Thanh Vân hắn là người được lãnh đa͙σ phân công quản lý, quyền lên tiếng phải do chính hắn nắm giữ. Nghiêm Tuấn vừa mới đến đã muốn lên tiếng, nếu mỗi ngày một chút và dồn lại thì còn kẻ nào đặt Trương Thanh Vân hắn vào trong mắt?
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức gọi điện thoại cho Hứa Nguy, muốn hắn liên lạc với chính quyền quận Kim Thủy, nói rằng ngày mai phòng giám sát sẽ có người đến kiểm tra. Trương Thanh Vân nói Hứa Nguy bắt buộc chính quyền Kim Thủy phải biết cách tìm từ khi nói chuyện, tốt nhất là phải đưa ra một công đa͙σ, điều này làm cho Hứa Nguy không biết Trương Thanh Vân còn tính toán gì khác hay không.
Kết quả kiểm tra của khoa giám sát số hai chính là chính quyền quận Kim Thủy có vấn đề, xem ra những gì mà chủ nhiệm Trương đang tính toán rất giống với Hứa Nguy hắn, như vậy còn kiểm tra gì nữa?
Sau khi bận rộn một lượt thì Trương Thanh Vân bắt chéo chân tự suy nghĩ về những điều đáng nghi ngờ trong vụ án, điều đáng phải xem xét nhất chính là dân tố cáo quan chức, quan chức lại không lên tiếng. Trương Thanh Vân ít nhất cũng nắm chắc hai vấn đề, thứ nhất là nguyên cáo có hậu trường và bối cảnh, thứ hai chính là lãnh đa͙σ trong khu Kim Thủy đang có ý kiến khác nhau, đang đấu tranh bên trong. Có người dùng vụ án này để thêu dệt vấn đề, nhưng kẻ phòng thủ cũng chậm chạp bất động, trong tay có sát chiêu nhưng còn chưa đúng thời cơ để lấy ra.
Cũng vì nguyên nhân này mà Trương Thanh Vân mới chịu xem xét lại vụ án, nếu phòng giám sát sớm xác định tính chất vấn đề thì người ta sẽ tung ra đòn sát thủ, sẽ đâm ra một lỗ hổng, phòng giám sát chính là kẻ thiệt hại.
Trương Thanh Vân gọi điện cho Hứa Nguy cũng chính là cố ý để một trưởng khoa đi đến dò xét ý nghĩ của đối phương, có rất nhiều chuyện chỉ tốt ở vẻ bề ngoài, nhưng trong lòng người ta đều không có đáy. Những kẻ lo lắng thường không biết tiếp theo nên làm gì, đồng thời cũng không biết rõ có chuyện gì.
Chiêu này của Trương Thanh Vân chính là Khương Tử Nha câu cá, đợi cá mắc câu thì chính mình có thể tiến có thể công, cũng có thể lui có thể thủ, quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay, hơn nữa cũng sẽ không tạo ra cho Nghiêm Tuấn một ấn tượng chính mình là kẻ hai mặt.
Trương Thanh Vân nghĩ đến những điều này thì trên mặt chợt xuất hiện nụ cười, hắn phát hiện ra chính mình xử lý mọi chuyện càng thuận buồm xuôi gió, xem ra ánh mắt lãnh đa͙σ đúng là rất tinh tường, lúc này hắn tiến lên một bước là rất hiệu quả.
Đến chiều thì Trương Thanh Vân tiếp điện thoại của Vi Cường, hắn nói muốn mời Trương Thanh Vân dùng cơm, bữa cơm hôm nay còn có hai người bạn đến từ phòng quy hoạch thành phố và ủy ban quận Kim Thủy. Trương Thanh Vân lập tức mở miệng mắng:
- ŧıểυ tử cậu đúng là, say nhưng không phải vì rượu, chẳng lẽ quận Kim Thủy của cậu định tạo ra lỗ hổng lớn sao?
Vi Cường cười hì hì, hắn cũng biết mình không lừa được Trương Thanh Vân, vì vậy mới nói:
- Cũng không phải như vậy, nhưng Thanh Vân cậu cũng không nên nghĩ sai, chúng ta chỉ trao đổi chút tình hình mà thôi, để cho cậu có thêm tin tức mà phản ánh.
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn cười nói:
- Ôi dào, tôi thiếu chút nữa đã quên, đồng chí Vi Cường nhà chúng ta bây giờ cũng là thường ủy của quận Kim Thủy, cũng là lãnh đa͙σ. Nếu lãnh đa͙σ đã mời cơm thì tất nhiên tôi sẽ rất hân hạnh, cậu nói rõ địa phương đi.
Trương Thanh Vân nói như vậy thì Vi Cường cũng cười rộ lên, hắn lại nói móc về vấn đề Trương Thanh Vân trèo lên chức phó chủ nhiệm, hai người tán gẫu rất vui vẻ.
Khi tan tầm Trương Thanh Vân lấy điện thoại ra gọi cho Nghiêm Tuấn, hắn nói quận Kim Thủy muốn mời dùng cơm, muốn Nghiêm Tuấn cùng đi. Nghiêm Tuấn dùng giọng hòa nhã để từ chối, Trương Thanh Vân lại níu chặt không tha, hắn nói Nghiêm Tuấn đã phụ trách vụ án thì rõ ràng không nên bỏ qua cơ hội tốt này mới đúng.
Nghiêm Tuấn dính phải thủ đoạn mềm dẻo của Trương Thanh Vân nên đành phải đồng ý, hai người xuống lầu, Trương Thanh Vân lấy xe, hai người phóng về phía nhà hàng tây Vienna.
- Anh Nghiêm, anh vào trước đi!
Sau khi dựng xe xong thì hai người đi đến trước cửa nhà hàng, Trương Thanh Vân cười nói.
- Mời cậu, mời cậu vào trước! Người ta hôm nay mời cậu, tôi đi trước còn ra gì nữa?
Nghiêm Tuấn dùng giọng nửa đùa nửa thật nói.
Trương Thanh Vân dùng giọng tức giận nói:
- Anh Nghiêm, lời này của anh là không đúng, nói đúng ra người ta đang mời những nhân viên có liên quan trong phòng giám sát số ba, bọn họ cũng không biết vụ án do ai nắm, chỉ biết tôi là người lãnh đa͙σ chủ quản, anh không được thoái thác.
Nghiêm Tuấn cười ha hả, lão vội vàng vung tay nói không dám nhận, sau đó hai chân bắt đầu chuyển động.
Hai người đi vào trong một căn phòng trên lầu ba dưới sự chỉ đường của nhân viên phục vụ. Khi đẩy cửa ra thì Trương Thanh Vân lập tức nhìn thấy Vi Cường và vài người đàn ông trung niên khác. Vì hai bên đều không biết nhau nên không tránh khỏi quá trình chào hỏi và giới thiệu. Lần này Vi Cường đưa đến ba người, nếu xếp theo thứ tự thì là phó bí thư Trần Triết Thứ, trưởng phòng quy hoạch thành phố Thành Đô Tôn Bảo Kiện và phó phòng Trác Đức Võng.
Sau khi mọi người ngồi xuống thì nhân viên phục vụ bắt đầu dọn cơm, Nghiêm Tuấn chợt nhăn mày, rõ ràng không nhiệt tình lắm với cơm tây. Một tảng thịt bò lớn đặt trước mặt, vẻ mặt có chút khó coi, Trương Thanh Vân ngồi bên cạnh thầm cảm thấy buồn cười.
Nghiêm Tuấn này là loại người hay nói phét, lão luôn miệng nói chính mình là người quen thuộc thị ủy Thành Đô, nhưng bốn người xuất hiện ở đây lại không biết người nào, xem lão phải xử lý ra sao?
- Khụ khụ!
Sau khi ăn qua loa vài miếng thì Nghiêm Tuấn ho khan hai tiếng muốn người khác chú ý đến mình, Vi Cường chỉ hơi nhếch miệng cười, sau đó tiếp tục vùi đầu ăn uống. Những người còn lại thấy Vi Cường quen biết Trương Thanh Vân thì không còn chú ý đến Nghiêm Tuấn, tất cả đều quan tâm đến Trương Thanh Vân. Vi Cường là ai thì bọn họ đều biết rất rõ, anh em của Vi Cường là phó chủ nhiệm phòng giám sát tỉnh ủy, danh hiệu này cũng bắt buộc đám người phải coi trọng.
Còn Nghiêm Tuấn, bọn họ cho rằng lão là kẻ đi theo Trương Thanh Vân mà thôi.
Nghiêm Tuấn thấy tình cảnh chán ngắt thì quay đầu nhìn Trương Thanh Vân, trong lòng thầm nghĩ không công bằng, trong lòng thầm thề sẽ cho ŧıểυ tử này một bài học, vừa nghĩ đến đây thì lão mở miệng nói:
- Điều này...Hôm nay bí thư Trần, trưởng phòng quy hoạch Tôn và trưởng phòng Trác đều có mặt, tôi đi thẳng vào vấn đề nói rõ chút tình huống với mọi người. Lãnh đa͙σ chính phủ tỉnh ủy đã đưa ra ba điều năm lệnh cho vấn đề xây dựng trong Thành Đô, dân chúng bị di dời phải nhất định nhận được tiền đền bù thỏa đáng. Lúc này quận Kim Thủy sinh ra tranh cãi làm xã hội chấn động, tạo ra ảnh hưởng rất dữ dội.