Sau khi trải qua một tuần nghỉ dưỡng , Trương Thanh Vân quay về phòng giám sát với vẻ mặt sáng láng, đi vào cơ quan mà nụ cười trên mặt không tiêu tán. Trên đường đi có rất nhiều người chủ động chào hắn, trong ánh mắt trần đầy hương vị khác biệt, Trương Thanh Vân lại không có chút cảm giác nào.
Khi Trương Thanh Vân vào khoa giám sát số ba thì tất cả nhân viên đều đứng dậy hoan hô nhiệt liệt, Trương Thanh Vân chợt giật mình, hắn hỏi:
- Các anh các chị đang làm gì vậy? Không phải tôi được nghỉ vài ngày thì mọi người đã nhớ mong như vậy rồi đấy chứ?
- Ha ha!
Trong văn phòng vang lên những tiếng cười rộn rã, lúc này Hoàng Diêu cũng từ bên ngoài đi vào, khi nhìn thấy Trương Thanh Vân thì nhảy đến như chim sáo:
- Trưởng khoa Trương, được nghĩ vài ngày mà thân thể và khí chất đã có biến đổi rất lớn.
Trương Thanh Vân cười, hắn giơ tay bày ra tư thế muốn cốc đầu, Hoàng Diêu lập tức trốn tránh, hắn cười nói:
- Đúng rồi, khi nào thì anh chuyển văn phòng?
- Ủa? Văn phòng gì?
Trương Thanh Vân ngạc nhiên nói.
- Ủa?
Cặp lông mày của Hoàng Diêu chợt dựng lên, nàng nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân một lúc lâu rồi nói:
- Anh đi nghỉ phép ở đâu vậy? Lúc này từ trên xuống dưới trong phòng giám sát đều truyền ra tin tức anh sắp được đề bạt, không còn phải ngồi trong văn phòng của khoa giám sát số ba nữa.
Trong lòng Trương Thanh Vân khẽ động, hắn nhíu mày, đang định mở miệng thì ngoài cửa có một người tiến vào, Trương Thanh Vân vội vàng tiến lên chào đón.
- Đồng chí Trương Thanh Vân, anh đã trở lại, anh mau đến văn phòng của thư ký trưởng Dương.
Người vào chính là thư ký của thư ký trưởng Dương, người này cũng họ Dương, là Dương Phàm.
Trương Thanh Vân vội vàng đẩy cửa phòng làm việc của chính mình rồi bỏ cặp vào bên trong, sau đó đi theo sau lưng Dương Phàm tiến về phía văn phòng Dương Hân.
- Chào thư ký trưởng Dương!
Trương Thanh Vân vào cửa liền cung kính nói.
Dương Hân đang ngây người cầm ly trà, hắn vừa nghe thấy tiếng chào thì ngẩng đầu rồi sững sờ, hắn ngẩn người nhìn Trương Thanh Vân rồi một lúc sau mới cười nói:
- Đã trở lại rồi à? Anh đi nghỉ đúng là hoàn toàn triệt để, thậm chí cũng tắt cả điện thoại. Tôi còn tưởng rằng anh ra nước ngoài mất rồi.
Trương Thanh Vân nở nụ cười xấu hổ, hắn thấy cảm tình của Dương Hân với mình cũng không tệ, trước nay Trương Thanh Vân cũng rất ít khi có được một vị lãnh đa͙σ trực tiếp như thế này.
Dương Hân híp mắt đánh giá Trương Thanh Vân, trong lòng liên tục gật đầu. Người này hầu như mỗi ngày đều cầu tiến, chỉ vài ngày không gặp mà khí chất đã biến đổi nghiêng trời lệch đất, khó trách lão thư ký trưởng rất coi trọng.
- Là thế này, lãnh đa͙σ đã điều chỉnh công tác các nhân viên trong phòng giám sát. Chức chủ nhiệm vẫn do tôi kiêm nhiệm, phó chủ nhiệm thường vụ là Đỗ Dũng. Như vậy thì vẫn còn hai chức vị phó chủ nhiệm, anh Đường là một, lãnh đa͙σ chuẩn bị đưa anh lên gánh một phần trọng trách, anh có ý kiến gì không?
Dương Hân nghiêm mặt nói.
Trong lòng Trương Thanh Vân thầm nhảy dựng, vẻ mặt cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc. Hắn biết rõ giọng nói của Dương Hân tuy hời hợt nhưng rõ ràng đang thay mặt lãnh đa͙σ nói chuyện với mình. Trương Thanh Vân ngồi xuống ghế theo ý của Dương Hân nhưng trong lòng cảm thấy khả năng đề bạt của mình ở phòng giám sát nằm ngoài ý muốn.
Điều này rõ ràng đã chứng minh văn phòng tỉnh ủy và thậm chí là lãnh đa͙σ coi trọng Trương Thanh Vân hắn, điều một cán bộ cấp dưới lên trên là có ý gì? Đơn giản là cơ quan muốn đề bạt thường rất khó, rõ ràng phải công tác vài năm và có kinh nghiệm mới được.
Nhưng Trương Thanh Vân đi được vài bước đã trực tiếp được đề bạt, hèn gì vừa rồi có rất nhiều cán bộ trong văn phòng tỉnh ủy nhìn hắn bằng ánh mắt khác lạ. Xem ra lúc này hắn được đề bạt thì văn phòng tỉnh ủy, thậm chí văn phòng tỉnh cũng có rất nhiều người phải chú ý.
Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì lập tức nhớ đến Hoàng Tân Quyền, lúc này hắn mới hiểu được ý nghĩ của bí thư Hoàng. Sở dĩ Hoàng Tân Quyền trước đây nói với Trương Thanh Vân hắn một câu vỗ đầu không phải là những suy tính của bí thư phụ trách đoàn thể với cán bộ sao? Một cán bộ phát triển quá thuận buồm xuôi gió cũng không phải điều tốt, đôi khi cần phải giội một chậu nước lạnh để quan sát.
Thứ nhất là có thể rèn luyện tâm tính của cán bộ, thứ hai là quan sát những hành động của cán bộ. Nếu không chịu được một chút sóng gió như vậy thì sao có thể đảm nhiệm chức vụ? Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà cảm thấy sáng suốt hẳn lên, khoảng thời gian trước hắn có được thanh nhàn, nhìn thì có vẻ Đỗ Dũng và Đường Quốc Huy đang cố ý biểu hiện để tranh giành chức vị, nhưng thực tế rõ ràng đều nằm trong sự sắp xếp của Dương Hân.
Lãnh đa͙σ cố ý ghẻ lạnh với mình để quan sát tâm tính, nếu anh cứ cân nhắc trong mơ hồ, cả ngày buồn bực khổ sở, thậm chí còn tìm kiếm quan hệ khắp nơi, tìm người giải quyết thì rõ ràng sẽ không được đề bạt.
Chỉ sau khoảnh khắc mà Trương Thanh Vân đã suy nghĩ rất nhiều điều, hắn lại ngẩng đầu nhìn Dương Hân nhưng trong lòng lại có cảm nhận khá khác biệt. Dương Hân có thể trở thành phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, sao có thể đơn giản như vẻ bề ngoài? Chẳng qua vị trí của người ta khá cao, xử lý mọi việc cũng chú trọng vào nặng mà quên nhẹ, người khác nhìn qua thì thấy rất thoải mái và tùy ý nhưng thực tế thì vượt hơn hẳn kẻ khác.
Trương Thanh Vân cảm thấy chính mình vừa học thêm được khá nhiều điều, sau đó tất nhiên phải cung kính phối hợp để nói chuyện. Hắn cảm thấy đây chính là lần đầu tiên mình nói chuyện thẳng thắn và thành khẩn như vậy, hắn rất khôn khéo không hỏi bóng gió vì sao mình được đề bạt, chỉ trả lời những vấn đề mà Dương Hân đặt ra.
Hắn biết dù mình được đề bạt thì cũng kém vài lần một cán bộ cấp sở như Dương Hân, nếu che che giấu giấu và né tránh thì hoàn toàn không ổn, dùng chút thông minh để đùa giỡn cũng không được. Nếu nói theo tâm thì bất kỳ lãnh đa͙σ nào cũng không thích những cán bộ thông minh vặt, suy bụng ta ra bụng người, thư ký trưởng Dương sẽ thích hạng người như vậy sao?
Nói chuyện là một môn nghệ thuật trên quan trường, không nói lời nào thì đã đạt đến một cảnh giới rất cao. Sau khi trải qua nhiều chuyện và có nhiều kinh nghiệm, Trương Thanh Vân lúc này đã sớm không còn lỗ mãng như năm xưa, vì vậy cuộc nói chuyện lần này làm Dương Hân cảm thấy rất hài lòng.
- Còn có một vấn đề muốn nói với cậu, xét thấy phòng giám sát sau này sẽ càng ngày càng nhiều việc và nặng nề nên lãnh đa͙σ tỉnh ủy quyết định tăng thêm hai phó phòng giám sát viên cao cấp, nhân tuyển còn chưa được xác định. Nhưng đây đều phải là những đồng chí dày dặn kinh nghiệm, vì vậy các anh cần phải đoàn kết, cố gắng hoàn thành công tác.
Cuối cùng Dương Hân lại nói thêm một câu khá hời hợt.
- Như vậy thì tốt quá, rõ ràng phòng giám sát sẽ trở nên binh hùng tướng mạnh. Trước kia chúng tôi xuống tuyến dưới công tác thì vấn đề khó khăn lớn nhất của giám sát viên chính là cấp bậc hành chính quá thấp, thường là cấp dưới giám sát cấp trên, vì vậy cũng hay xảy ra những tình cảnh đáng xấu hổ. Lãnh đa͙σ tỉnh ủy đưa ra quyết định anh minh như vậy thì sau này công tác của phòng giám sát chắc chắn sẽ phát triển, sẽ được mở rộng.
Trương Thanh Vân nói, hắn nói rất tự nhiên, vẻ mặt không có chút do dự.
Dương Hân cười cười phất tay tỏ ý đã nói chuyện xong, hắn muốn Trương Thanh Vân chính thức được bổ nhiệm, tất nhiên trước đó hắn cần phải đến phòng nhân sự lấy công văn chỉ thị. Nhưng đây là một quá trình cỏn con, đã nói chuyện với phó bí thư trưởng thì vấn đề nhân sự chẳng là gì.
Trương Thanh Vân cung kính rời khỏi văn phòng của Dương Hân, sau khi đóng cửa thì đồng tử trong mắt Dương Hân cũng co rút. Những biểu hiện của Trương Thanh Vân đã chính thức làm cho Dương Hân giật mình, người kia mới hai tám tuổi nhưng rõ ràng tâm tình đã vượt xa một lão cơ quan như Đường Quốc Huy. Trương Thanh Vân là người duy nhất biết được pòng giám sát sẽ có hai giám sát viên cao cấp chức vụ hành chính là phó phòng mà vẻ mặt không thay đổi, trả lời rất nhanh, rất khéo, tất nhiên quan trọng nhất là rất chân thật, điều này là rất khó.
Một lúc lâu sau Dương Hân mới lắc đầu, hắn không thể không thừa nhận ánh mắt bí thư Hoàng quá tinh đời, nhưng lão quan tâm đến một người thuộc thế lực Triệu gia để làm gì? Khoảnh khắc này Dương Hân cảm thấy mình không thể tiếp nhận được ý đồ của lãnh đa͙σ.
Sau khi rời khỏi văn phòng Dương Hân thì Trương Thanh Vân cũng không quá tỏ ra bình tĩnh, lần này hắn được đề bạt rõ ràng liên quan đến Hoàng Tân Quyền và Dương Hân. Hắn vẫn còn nhớ rất rõ một câu nói của Hà Khôn, lão nói chính Trương Thanh Vân hắn tiếp tục ở lại phòng giám sát sẽ không thích hợp, không phát huy được sở trường. Nhưng Trương Thanh Vân hắn lại phải giẫm chân trong phòng giám sát, hơn nữa còn tiến thêm một bước là phó chủ nhiệm, nếu trong vấn đề này không có điều gì đó thì Trương Thanh Vân căn bản là không tin.
Dù Trương Thanh Vân không biết bầu không khí trong thường ủy là như thế nào nhưng vẫn có thể cảm giác được cái nhìn không tốt đẹp gì của Hà Khôn. Hà Khôn là cá lớn của Triệu gia ở Giang Nam bị chèn ép, Trương Thanh Vân là tôm nhỏ lại được thăng quan, rõ ràng trong vấn đề này có rất nhiều điều đáng được suy nghĩ.
Sau khi Trương Thanh Vân quay về phòng giám sát thì tranh chấp giữa Đỗ Dũng và Đường Quốc Huy đã chính thức hạ màn, tất nhiên Đường Quốc Huy là kẻ thất bại. Nếu dựa theo lời của Tằng Quốc phiên thì Đường Quốc Huy rất thiếu khí chất, cũng là những gì mà Trương Thanh Vân thu hoạch được trong thời gian vừa qua.
Nhưng đáng tiếc là tranh đấu lần này của Đỗ Dũng và Đường Quốc Huy nếu nói đúng một câu thì chẳng ai thắng, lần này lãnh đa͙σ điều xuống hai phó phòng giám sát viên cao cấp, ba vị phó chủ nhiệm còn lại đều là cấp sở. Chức vụ phó chủ nhiệm thường vụ của Đỗ Dũng năng lực cũng có hạn mà thôi, ngược lại Trương Thanh Vân phải biết tiến thối hợp lý, vì vậy mà tình cảnh có chút xấu hổ.
Sau khi dùng cơm trưa thì Trương Thanh Vân lại bất ngờ gặp Mộng Phi, hai người tất nhiên chỉ nói vài chuyện bâng quơ. Lần này Mộng Phi rõ ràng mất tự nhiên, ánh mắt nàng nhìn về phía Trương Thanh Vân có chút bay bổng, Trương Thanh Vân giả vờ không phát hiện ra, hắn chỉ cười ha hả, bộ dạng rất vui vẻ.
Mộng Phi là người bên cạnh Hà Khôn, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng không quan tâm đến vấn đề Hà Khôn vì lãnh đa͙σ có phương pháp tư duy của lãnh đa͙σ. Lúc này Trương Thanh Vân quan tâm đến vụ việc mình được đề bạt, phòng giám sát bên kia có ba khoa, rốt cuộc hắn sẽ có được bao nhiêu tiếng nói đây.
Khoa số một và số hai không phải dòng chính của Trương Thanh Vân, hai người Hứa Nguy và Mã Xuân Niên cũng không làm Trương Thanh Vân phải lo lắng, rõ ràng hai trưởng khoa sẽ không có cơ hội gì lớn. Quan trong là trong lòng hai phó phòng giám sát viên Điền Khải Đạt và Phàm Hoa nhất định sẽ có ý nghĩ khác biệt, bọn họ sẽ có cơ hội được đưa lên trước đầu súng.
Mà lúc này cảm tình của Đỗ Dũng đối với Trương Thanh Vân chuyển biến xấu quá lớn, Trương Thanh Vân cũng không hiểu rõ nguyên nhân nhưng cũng chưa từng bao giờ xem thường Đỗ Dũng. Hơn nữa bây giờ Đỗ Dũng là phó chủ nhiệm thường vụ, có rất nhiều vấn đề nằm dưới sự quản lý của Đỗ Dũng, quyền lên tiếng của Đỗ Dũng có sức nặng hơn Trương Thanh Vân rất nhiều, khả năng lớn nhất là Trương Thanh Vân hắn sẽ bị chèn ép.
Cuối cùng cũng phải nói về Đường Quốc Huy, người này vừa thiếu khí thế vừa kém cỏi trong ánh mắt nhìn đại cục, hầu như đều có cảm giác bài xích với tất cả các sinh vật mới mẻ. Tự nhiên phòng giám sát xuất hiện một phó chủ nhiệm ngang hàng với Đường Quốc Huy hắn, trong lòng hắn không khó chịu mới là lạ.
Trương Thanh Vân nghĩ đến những điều này mà không khỏi cảm thấy buồn cười, điều này xem ra chính mình bốn mặt đều phải đối địch. Công tác thì bắt buộc phải làm nhưng Trương Thanh Vân cũng không vội, Nếu là những chuyện quá mức đột nhiên thì không nên hành động nôn nóng , những lời này hắn vẫn luôn ghi nhớ.
Tình cảnh của Trương Thanh Vân lúc này rất kém, nhưng kém hơn cả khoảng thời gian trước ở Ung Bình sao? Khi kinh nghiệm sóng gió nhiều hơn thì góc độ xem xét sự việc của Trương Thanh Vân cũng thay đổi. Hắn xem cục diện khó khăn trước mắt là hiện tượng bình thường, trong quan trường nào có sóng êm biển lặng? Nếu không còn sóng gió thì tổ chức sẽ phải làm gì?
Bữa cơm ngày hôm nay đối với Mộng Phi thì giống như nhai sáp nến, nàng là người thế lực họ Triệu, hơn nữa còn đứng sau lưng một lãnh đa͙σ tai to mặt lớn là Hà Khôn, vì vậy mà trong lòng có chút cao ngạo. Dù sao thì những quan viên của thế lực họ Triệu ở Giang Nam cũng phải cố găng nịnh bợ nàng.
Nhưng mọi chuyện rõ ràng không đơn giản như tưởng tượng, trước kia nàng đứng trước mặt Trương Thanh Vân thì cảm thấy mình vượt xa đối phương. Nhưng lúc này Trương Thanh Vân đã đồng cấp với nàng, hơn nữa phó chủ nhiệm phòng giám sát có thực quyền và lực ảnh hưởng cao hơn rất nhiều so với một thư ký.
Mà quan trọng chính là Trương Thanh Vân thuộc về sự đề bạt chuyển nghịch, không phải lãnh đa͙σ của thế lực họ Triệu đề bạt. Nhưng Trương Thanh Vân cũng không giải thích, rõ ràng nếu càng giải thích thì người ta lại càng cảm thấy không công bằng. Trương Thanh Vân chỉ hy vọng Mộng Phi có thể hiểu ra được một vài thứ gì đó, điều này người ngoài không thể giúp được.
Rất nhanh đã có tin tức về vấn đề bổ nhiệm Trương Thanh Vân trong văn phòng tỉnh ủy, tổ chức chính thức bổ nhiệm. Tất cả anh chị em trong khoa giám sát số ba được Hoàng Diêu dẫn dắt kéo đến văn phòng của Trương Thanh Vân, mọi người đều ồn ào bắt Trương Thanh Vân mời khách, tất nhiên hắn sẽ đồng ý.
Khi Trương Thanh Vân chính thức được bổ nhiệm thì hai gã phó phòng giám sát viên cấp cao cũng chính thức vào phòng giám sát. Hai người này đều là lão quan trường, một người trước đó chính là phó phòng sở văn hóa tên là Nghiêm Tuấn, một người từ sở tuyên truyền tỉnh ủy đi xuống, tên là Vương Bá Chu.
Xế chiều ngày hôm nay phòng giám sát mở hội ý giữa các lãnh đa͙σ chủ chốt, tất nhiên vị trí chủ vị là Dương Hân, Nghiêm Tuấn và Vương Bá Chu ngồi hai bên trái phải. Trương Thanh Vân và ba người còn lại đều phải ngồi dưới tay, ngay từ đầu thì bầu không khí trong hội trường đã có chút cổ quái.
Hội nghị ngày hôm nay chủ yến bàn về vấn đề phân công công tác, Đỗ Dũng làm phó chủ nhiệm thường vụ có nhiệm vụ phụ trách các công tác hằng ngày, Đường Quốc Huy được phân công ôm mảng kinh tế, tư pháp, thương nghiệp. Trương Thanh Vân được phân công quản lý nông nghiệp, truyền thông, hơn nữa phải có nhiệm vụ giám sát Thành Đô.
Những sắp xếp của Dương Hân làm đám người có nhiều tâm tư khác nhau, Trương Thanh Vân cảm thấy trọng trách có hơi nặng, nông nghiệp, truyền thông và thành phố Thành Đô khá mẩn cảm. Trương Thanh Vân biết rõ những gì hiện nay mình được phân công đã hoàn toàn khác xa khi còn tại vị ở khoa giám sát số ba.
Giám sát viên chỉ là công tác chạy chân, bắt buộc phải phản ánh chi tiết tình huống, đồng thời cũng phải đề xuất hợp lý và quyền lợi thích hợp. Mà lãnh đa͙σ phân công quản lý có rất nhiều vấn đề có thể vỗ thẳng mặt, rất nhiều vụ việc chỉ cần nói một câu là nghìn cân, nói cơ bản có thể chắc chắn, tất nhiên đây là vụ việc dưới tình huống người ta không nhìn ra những con thiêu thân. Khi thân phận có biến đổi thì cũng đại biểu cho quyền lực trong tay tăng mạnh.
Đỗ Dũng đảo ánh mắt tràn đầy thâm ý qua cặp kiếng mỏng nhìn Trương Thanh Vân, trước đó Trương Thanh Vân tiến vào phòng giám sát do chính Đỗ Dũng thay mặt lãnh đa͙σ đến nói chuyện, không ngờ nào mới một năm trôi qua thì Trương Thanh Vân đã ngồi ngang hàng với chính mình. Rõ ràng con đường làm quan của ŧıểυ tử kia quá thông thoáng, đáng tiếc là Đỗ Dũng hắn và Trương Thanh Vân không phải người cùng một chiến tuyến.
- Được rồi, cứ làm theo những gì tôi đã sắp xếp. Lúc này tôi sẽ giới thiệu cho ba anh biết hai đồng chí này. Căn cứ vào chỉ thị bắt buộc phòng giám sát phải phát triển của lãnh đa͙σ thì hai vị đồng chí này sẽ đến phòng giám sát chúng ta làm phó phòng giám sát cấp cao.
Dương Hân dùng giọng lưu loát giới thiệu cho tất cả mọi người.
Đỗ Dũng, Đường Quốc Huy thì vội vàng đứng thẳng người gật đầu chào hỏi, Trương Thanh Vân thì bắt tay với hai phó phòng giám sát cấp cao. Trong lúc họp Trương Thanh Vân đã cẩn thận quan sát hai vị phó phòng, Nghiêm Tuấn thì không nói không cười, Vương Bá Chu thì tỏ ra rất buồn ngủ.
Đây rõ ràng là hai lão hồ ly, người như vậy thì anh muốn trốn cũng không xong, cũng không thể tôn kính mà chẳng thể tiếp cận, lại không thể mượn hương tế phật, chỉ còn cách tùy cơ ứng biến mà thôi.
Đến tối Trương Thanh Vân mở tiệc chiêu đãi tất cả cán bộ phòng giám sát số ba, mọi người đều ăn uống say sưa. Không ngờ Triệu Giai Ngọc lại gọi điện đến dùng âm thanh lạnh lùng hỏi Trương Thanh Vân đang ở nơi nào?
Trương Thanh Vân thuận miệng nói rõ vị trí, hắn đang chuẩn bị hỏi nàng có chuyện gì thì điện thoại đã cúp.
Chưa đến năm phút sau thì nhân viên phục vụ đã tiến vào trong phòng nói có một vị nữ sĩ muốn tìm một tiên sinh họ Trương. Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, đám người Hoàng Diêu thì bắt đầu ồn ào náo nhiệt, Trương Thanh Vân phất tay lạnh lùng nói:
- Tôi đi ra ngoài một chút, các anh các chị không nên đoán mò.
Trương Thanh Vân nói xong thì vội vàng đi ra ngoài.
Triệu Giai Ngọc quả nhiên đang đứng trước nhà hàng, vẻ mặt lạnh lẽo, quần áo che phủ tất cả bộ vị cơ thể nhưng cũng không thể nào giấu đi khí chất xuất trần thoát tục. Những nam nữ ra vào nhà hàng đều hướng ánh mắt nhìn nàng, rất nhiều đàn ông chỉ trỏ, ra vẻ Trư Bát Giới nhưng không ai có gan tiến lên, vì người phụ nữ như tiên tử kia quá mức kiêu ngạo, quá lạnh lùng.
- Tôi muốn về thủ đô, trước tết sẽ không quay lại.
Triệu Giai Ngọc nhìn thấy Trương Thanh Vân thì bất ngờ nói ra một câu.
Trương Thanh Vân không lên tiếng, hắn đã tiếp xúc với Triệu Giai Ngọc rất lâu, tất nhiên đã quen cách ăn nói nửa vời của nàng, hắn đang chờ đợi câu nói tiếp theo.
- Tôi đã quyên góp chút tiền bạc và vật tư cho dân nghèo, đã chuyển về Ung Bình, tết nay anh về quê và đưa hóa đơn để lấy ra, anh tự tay đưa đến khu Liên Hợp.
Triệu Giai Ngọc nói, nàng đưa một hóa đơn cho Trương Thanh Vân, rõ ràng phía dưới còn có một xấp gì đó.
Trương Thanh Vân nhìn kỹ lại, thì ra đây là hình của Nhị cẩu tử và Hoa muội tử. Trương Thanh Vân ngẩng đầu nhìn, không ngờ một người phụ nữ lạnh như băng lại có tâm tư như vậy.
- Vấn đề lần trước tôi hỏi, anh đã xem xét lại kỹ càng chưa?
Triệu Giai Ngọc nói.
Trương Thanh Vân ngây cả người rồi đột nhiên nhớ Triệu Giai Ngọc từng hỏi mình về vấn đề đầu tư, rõ ràng hắn đã vứt qua sau đầu. Triệu Giai Ngọc khẽ cau mày, cặp mắt cũng thường nhìn vào trong nhà hàng.
Trương Thanh Vân nghiêng đầu, vẻ mặt hơi biến đổi. Hoàng Diêu này thật là, dám dẫn theo một đám người nhìn lén hắn nói chuyện với Triệu Giai Ngọc.
Trương Thanh Vân cười xấu hổ nói:
- Đêm nay tôi mời vài cán bộ đồng nghiệp, mọi người cùng đến đây ăn lẩu cá, điều này...Ha ha... ....
Trương Thanh Vân vừa nói vừa quan sát sắc mặt Triệu Giai Ngọc, hắn chuẩn bị tiếp nhận một động tác nhíu mày của nàng.
- Lẩu cá nơi đây ăn ngon lắm à?
Không ngờ Triệu Giai Ngọc lại nói ra một lời ngu ngơ như vậy.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn không biết trả lời thế nào. Đúng lúc này hắn thấy Hoàng Diêu dẫn theo vài người đi đến, hắn thấy tình cảnh không tốt, sợ các nàng nói lung tung nên vội nói:
- Ngon hay không ăn thử sẽ biết, nếu không có gì thì mọi người cùng vào nếm thử? Cũng không nhiều người lắm, chủ yếu là đồng nghiệp cùng khoa.
Trương Thanh Vân vừa nói ra thì cảm thấy hối hận, nữ nhân này lạnh như băng sẽ ăn lẩu cá sao? Rõ ràng lời nói của hắn quá đường đột.
Nhưng Triệu Giai Ngọc lại tiếp tục có hành động nằm ngoài dự kiến của Trương Thanh Vân, nàng có chút trầm ngâm, sau đó lại khẽ gật đầu.