Lệ Cương được cục tổ chức trung ương đề bạt làm phó chủ tịch thành phố Lâm Cảng, tin tức này truyền về Giang Nam, trước tiên Trương Thanh Vân điện thoại cho hắn để chúc mừng.
Lệ Cương nói chuyện điện thoại rất hào hứng, liên tục nói lời cảm tạ với Trương Thanh Vân, cũng không biết vì sao hắn cảm tạ như vậy. Thật ra Trương Thanh Vân không phát huy tích cực trong vấn đề Lệ Cương xuống tuyến dưới rèn luyện, nhưng bây giờ xem ra Lệ Cương cực kỳ hài lòng với đề bạt lần này. Lâm Cảng là thành phố mở cửa sớm nhất trong nước, là đặc khu kinh tế, đây là thành phố cấp hai trung ương rất nổi tiếng, được xưng là tuyến ngoài cùng trong cải cách của trung ương, Lệ Cương có thể được đặt vào Lâm Cảng, tương lai hoàn toàn có thể nghĩ ra.
Lệ Cương lớn hơn Trương Thanh Vân sáu tuổi, bây giờ mới hơn bốn mươi, nếu có biểu hiện tốt thì lên cấp phó bộ là bình thường, hơn nữa cực kỳ có khả năng phát triển mạnh ở Lâm Cảng. Người đảm nhiệm chức lãnh đa͙σ đảng ủy chính quyền cấp phó bộ sẽ rất dễ dàng tiến vào tỉnh ủy, biết đâu vài năm sau trong danh sách thường ủy tỉnh ủy Lĩnh Nam sẽ có tên Lệ Cương?
Tất nhiên có lợi thì có khuyết điểm, Lệ Cương đến Lĩnh Nam tất nhiên là đáng tiếc, vì Lĩnh Nam là nơi có một phái riêng, Lệ Cương một mình đến chiến đấu ở Lĩnh Nam, tính khiêu chiến là không nhỏ. Dù Lĩnh Nam không so với Hoa Đông năm xưa, nhưng bọn họ dù sao cũng có quy tắc riêng, đặc biệt là phương diện quan hệ, người Lĩnh Nam thích quảng cáo rùm beng cũng là một khía cạnh có thể thấy rõ.
Lĩnh Nam quảng cáo rùm beng đã hoàn toàn nói rõ quan viên khác phái tiến vào luôn gặp khó khăn, nếu không sẽ chẳng làm lớn chuyện như vậy làm gì.
Lệ Cương là cán bộ từ cơ sở đi lên, bình thường có phong độ chém giết tiến lên, phương diện cẩn thận tuyệt đối mạnh mẽ. Hắn cũng không hưng phấn quá mức vì đợt đề bạt lần này, trong điện thoại hắn khiêm tốn muốn Trương Thanh Vân chỉ bảo kinh nghiệm, muốn Trương Thanh Vân chỉ bảo cách phá băng.
Lệ Cương ăn nói rất tự nhiên, hắn nói:
- Bí thư Trương, anh biết rõ tôi kiến thức có hạn, hai mươi năm trước tôi luôn ở Giang Nam không ra ngoài, gần đây đến thủ đô một năm làm tôi cảm thấy kiến thức của mình rất nông cạn.
Lệ Cương nói đến đây thì dừng lại một chút, sau đó tiếp tục:
- Không gạt bí thư Trương, lần này tổ chức cho tôi cơ hội đến Lĩnh Nam, tôi vừa vui sướиɠ vừa không yên. Dù sao tôi cũng chưa quen cuộc sống nơi đây, sợ rằng mình không hợp thổ nhưỡng và năng lực khiếm khuyết.
- Vì vậy tôi mong sao bí thư có thể chỉ điểm để lần này đến Lĩnh Nam có phương hướng, không đến mức lò mò với hai mắt tối đen... ....
Trương Thanh Vân đối mặt với những lời nói khiêm tốn của Lệ Cương thì cũng không già mồn, hắn nói:
- Anh Lệ, Lĩnh Nam không phải là đầm rồng hang hổ, cũng chẳng có gì không được. Anh đến Lĩnh Nam coi như đi đò qua sông, có người nói nước sâu, có người nói nước cạn, rốt cuộc nông sâu thế nào phải thử mới biết được. Tôi cũng có chút quan hệ với bí thư Phùng ở Lĩnh Nam, đây là trưởng giả trung hậu, còn lãnh đa͙σ Lâm Cảng thì tôi ít tiếp xúc, nhưng tôi tin dưới sự lãnh đa͙σ của bí thư Phùng thì tất cả đều là người rất cụ thể.
- Thực tế thì Lĩnh Nam là tuyến ngoài cùng trong cải cách của trung ương, nơi đây luôn coi trọng cụ thể. Anh đến nhận chức cần phải phát huy ưu điểm, coi trọng sự cụ thể, nếu như vậy thì đến Lĩnh Nam cũng coi như đúng chỗ.
- Tất nhiên điều cần chú ý là tỉnh duyên hải không phải là tỉnh nội địa, xã hội vùng duyên hải có tố chất cao hơn, đồng thời yêu cầu với khối chính quyền cũng khác biệt, không thể dựa theo những biện pháp cũ ở nội địa để xử lý những phương diện ở duyên hải, vì thế vấn đề này anh phải xem xét. Trên phương diện này anh cần phải liên hệ nhiều với các đồng chí Lĩnh Nam để có thêm kinh nghiệm, cần làm tốt quan hệ, điều này rất quan trọng, không có gì mạnh hơn sự đoàn kết.
Trương Thanh Vân chậm rãi nói, lời nói rất uyển chuyển, thực tế đưa ra cho Lệ Cương hai lời đề nghị.
Thứ nhất là hắn hy vọng Lệ Cương cần phải xử lý sự việc thực chất cụ thể, phải dùng năng lực phân tích và thực lực để nói chuyện. Bầu không khí cụ thể ở Lĩnh Nam là rất đậm, làm quan nếu không có thành tích, không có biểu hiện thì khó có chỗ dựa ở Lĩnh Nam. Hơn nữa Lĩnh Nam cũng khác biệt với Hoa Đông, khác biệt lớn nhất chính là Lĩnh Nam truy cầu sự đa dạng, vì thế mới trở thành người đứng đầu cải cách.
Cũng vì điều này mà tạo nên tính cạnh tranh phi thường ở chính đàn Lĩnh Nam, trung ương cũng thích đưa cán bộ xuống Lĩnh Nam rèn luyện, điều này đã nói rõ vị trí đắc lợi của Lĩnh Nam. Bây giờ Lệ Cương có thể đảm nhiệm chức vụ phó chủ tịch thành phố Lâm Cảng, hắn vui sướиɠ cũng vì nguyên nhân này.
Không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào vị trí phó chủ tịch thường vụ thành phố Lâm Cảng, Lệ Cương có thể trổ hết tài năng từ vị trí này, như vậy cũng đã được xác nhận là người có năng lực phi phàm, không tầm thường, là lời khẳng định của tổ chức với hắn.
Ngoài vấn đề cụ thể thì Trương Thanh Vân cũng cho Lệ Cương lời đề nghị thứ hai, đó là đoàn kết. Trương Thanh Vân biết rõ tính nết của Lệ Cương, người này không quá độ lượng, đôi khi tầm mắt cũng không thoáng, cực kỳ mẫn cảm với quyền lợi, như vậy sẽ tạo nên bầu không khí bất lợi với đoàn kết.
Nhưng ở một địa phương như Lĩnh Nam mà Lệ Cương khong làm tốt công tác đoàn kết, như vậy cuộc sống sẽ rất khó khăn. Dù sao Lệ Cương cũng không nằm trong phạm vi thế lực của phái Kinh Tân, vì vậy người Lĩnh Nam cũng không chào đón, hắn đi lên con đường này bị ngăn cản là lẽ đương nhiên.
Nhưng bây giờ không còn như xưa, bây giờ Trương Thanh Vân là bí thư tỉnh ủy, điều hắn cần suy xét là đoàn kết và công bình. Muốn làm được điều này thì trước tiên Trương Thanh Vân phải tạo nên ấn tượng dùng người khách quan cho người khác.
Mỗi tuyến ở Giang Nam đều có lãnh đa͙σ được phân công quản lý, ai không muốn mình có thực quyền? Là một bí thư tỉnh ủy, tuy quyền nhân sự trên tay không phải là giả, nhưng phương thức vận dụng quyền lợi quyết định một biểu hiện của bí thư.
Quyền lợi phải ném cho tuyến dưới nắm giữ, nhưng những gì quan trọng phải đưa cho bí thư xem qua. Nếu có tình huống khác lạ thì Trương Thanh Vân có thể phê chỉ thị chối bỏ, một bí thư như vậy mới có uy tín, trong lòng đám người tuyến dưới cũng không quá cảnh giác, không dám bàn luận lung tung.
Đồng thời tuyến dưới vì có quyền mà cũng có trách nhiệm, trong lòng có cảm giác kính sợ. Người có trách nhiệm thường làm việc không quá kém, là lãnh đa͙σ thì phải hiểu điều này.
Khi vận dụng quyền lợi từ bí thư huyện ủy lên bí thư tỉnh ủy không chỉ khác nhau ở phạm vi cai quản, mà có sự khác nhau về căn bản, những hiểu biết về quan trường cũng khác biệt.
Vị trí càng cao thì cảnh giới càng cao, Trương Thanh Vân bây giờ không còn là một cán bộ non nớt kinh nghiệm, hắn là quan lớn đứng đầu một tỉnh, trong lòng có sự tự tin và tiếp nhận.
Tình hình có chút căng thẳng, những cơn mưa to không dứt làm cho vùng phía nam và phía tây gặp tai họa lụt lội, Thành phố Hành Nam và Bang Dương ở phía nam, thành phố tự trị Lệ Dương gặp nhiều hiểm họa sạt lở và lũ quét, những tai họa đến quá đột nhiên với Giang Nam.
Trương Thanh Vân khẩn cấp mở hội nghị thường ủy tỉnh ủy, hắn thành lập ban chỉ huy chống lũ, chính hắn làm tổng chỉ huy. Đồng thời hắn cũng yêu cầu tất cả thường ủy tỉnh ủy phải có sự phân công chính xác, cần phải tự minh đến giám sát tình huống thực tế, chỉ đa͙σ công tác cứu nạn.
Vài ngày liên tiếp hình ảnh của Trương Thanh Vân hiện ra ở các địa phương chịu thiệt hại nghiêm trọng, hắn chỉ huy cứu nạn, an ủi quần chúng, khích lệ sĩ khí. Sau khi trải qua tai nạn thì Giang Nam tổn hai nghiêm trọng, hàng triệu người phải di dời, hơn một trăm ngàn người không còn nhà để quay về.
Vì lũ lụt và lũ quét mà con số thương vong cũng liên tiếp tăng mạnh, hơn nữa cũng không có dấu hiệu dừng lại. Trương Thanh Vân nóng lòng như lửa đốt, hắn dùng danh nghĩa tổng chỉ huy công tác chống lũ mà yêu cầu khởi động phương án cứu tế khẩn cấp, đồng thời cũng đưa ra nhiều mệnh lệnh.
Hắn yêu cầu tất cả lãnh đa͙σ đảng ủy chính quyền các địa phương đang gặp tai họa phải lên đến địa phương khó khăn nhất, có hoàn cảnh ác liệt nhất để tham gia công tác cứu tế. Sở dân chính và các phòng dân chính phải dùng năng lực mạnh nhất, tốc độ cao nhất, hiệu suất mạnh nhất để khẩn cấp triệu tập vật tư cứu tế, không tiếc bất kỳ cái giá nào để đảm bảo cuộc sống và an toàn tính mạng của nhân dân.
Đồng thời sở dân chính Giang Nam phải phát ra thông báo yêu cầu trợ giúp với tất cả các tỉnh thành anh em trong nước, hy vọng bọn họ có thể cung cấp thuốc men, nhu yếu phẩm và vật tư nhân lực giúp đỡ Giang Nam.
Trương Thanh Vân cũng trực tiếp tiến vào quân khu Giang Nam, yêu cầu tất cả trung đoàn bộ đội phải tuyên thệ khẩn cấp trước lúc xuất quân, tất cả đều phải tham gia toàn diện vào công tác cứu hộ.
Toàn tỉnh Giang Nam vì thiên tai lũ lụt mà rơi vào trạng thái khẩn cấp, Trương Thanh Vân mới chấp chính ở Giang Nam được hơn một tháng thì đã gặp tai vạ, đây có thể nói là một khảo nghiệm cực kỳ nghiêm trọng.
Nhiều thời điểm Trương Thanh Vân phải chạy một ngày hơn năm trăm kilomet, tổ chức vài chục hội nghị, đích thân đi đến nhiều địa phương gặp nạn. Lúc này nhân dân toàn tỉnh cùng chung sức chống đỡ thiên tai, Trương Thanh Vân là một bí thư, nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn là khích lệ sĩ khí.
Trương Thanh Vân muốn cho tất cả quần chúng và cán bộ cơ sở thấy được sự quan tâm của lãnh đa͙σ, cảm nhận được trách nhiệm và sứ mạng đảng. Hắn nhất định phải làm cho người mất nhà cửa thấy được hy vọng, phải làm cho người mất đi người thân thấy được lẽ sống, tin tưởng vào cuộc sống.
Làm quan phụ mẫu ở Giang Nam, vào đúng thời điểm phải để cho toàn bộ Giang Nam tin tưởng, muốn Giang Nam biết được sự hiện hữu của Trương Thanh Vân hắn. Thiên tai không đáng sợ, điều đáng sợ là dân ý và niềm tin tan vỡ, chỉ cần kiên định tin tưởng và quyết tâm thì nhất định tình hình sẽ tốt, sẽ có thắng lợi.
Khu nhà thị ủy Hành Nam, những ngày nay trung tâm ban phòng chống lụt bão được đặt ở đây, cũng là nơi trù tính chung tất cả sự vụ chống lũ lụt và phối hợp giữa các thành phố gặp thiên tai, Trương Thanh Vân tạm thời tọa trấn phụ trách toàn cục ở chỗ này.
Trương Thanh Vân và chủ tịch Viên Thánh Sở đã có sự phân công chính xác, Viên Thánh Sở tọa trấn khu tự trị Lễ Dương, phụ trách công tác cứu tế ở khu phía tây Giang Nam. Trương Thanh Vân tọa trấn ở Hành Nam, phụ trách cứu hộ khu phía nam. Hai người liên lạc điện thoại mỗi ngày hai lần, tìm hiểu tình huống của nhau, đồng thời cũng thương lượng những biện pháp khẩn cấp tiếp theo.
- Anh Viên, tốt, tốt, các anh có lòng tin là tốt, quan trọng là vật tư phải dùng đúng chỗ, không thể cho quần chúng đói bụng. Anh Mã ở phía Hoa Đông đã đồng ý sẽ chuyển đến một đợt hàng cứu trợ gồm thuốc men, nhu yếu phẩm và một đội ngũ bác sĩ y tá, tôi chuyển sang cho anh, yêu cầu anh phải dùng tốt khoản tài nguyên này.
Trương Thanh Vân lớn tiếng nói điện thoại.
- Cám ơn bí thư, tinh huống bên phía các anh còn nghiêm trọng hơn chúng tôi, phương diện vật tư tôi có thể đảm bảo với anh, đồng thời cũng đã điều động khẩn cấp vài vật tư nhu yếu phẩm, có thể chữa cháy được một khoảng thời gian ngắn.
Viên Thánh Sở nói.
- Vấn đề này không cần khách khí, cứ quyết định như vậy. Bên phía các anh là các dân tộc thiểu số anh em, chúng ta nhất định phải chú ý đến chính sách với đồng bào dân tộc, cần phải khắc ghi nhu cầu của quần chúng. Đây là nhiệm vụ của chúng ta, không thể buông lỏng.
- Bây giờ cuộc sống đảm bảo, tính mạng được đảm bảo mới là quan trọng nhất, nếu có một đội ngũ y bác sĩ có năng lực thì sẽ cứu được nhiều mạng người.
Trương Thanh Vân dùng giọng chém đinh chặt sắt nói, tuy tình huống bên phía Viên Thánh Sở không nghiêm trọng bằng phía nam nhưng cũng rất khó khăn.
Khu tự trị Lễ Dương là một vùng đất xa xôi cằn cỗi, cứu tế rất khó khăn, hơn nữa đa số là vùng rừng núi, khó khăn càng cao. Mặt khác Viên Thánh Sở đến nhận chức trong thời gian quá ngắn, bây giờ uy tín ở khối chính quyền và ở cơ sở là chưa cao, phương diện điều hành không được linh hoạt như Trương Thanh Vân.
Đặc biệt là ở trên phương diện điều hành tài nguyên, bây giờ có khuynh hướng đưa tài nguyên sang vùng phía nam Giang Nam, Viên Thánh Sở không được quan tâm nhiều. Nghĩ lại cũng có thể hiểu, Trương Thanh Vân tự mình tọa trấn Hành Nam, trong tỉnh dù là ai cũng nghĩ đến phía nam, mà những cán bộ muốn biểu hiện thì lại càng muốn làm gì đó trước mặt bí thư, Viên Thánh Sở bị lạnh nhạt là chuyện nằm trong dự đoán.
Mà lúc này vấn đề đoàn kết là quan trọng nhất, vì vậy Trương Thanh Vân cũng không thể la mắng cấp dưới, nhưng trong lòng hắn luôn ý thức phải giúp đỡ Viên Thánh Sở một tay.
- Cám ơn bí thư, tôi sẽ không khách khí, tình huống ở bên các anh nghiêm trọng hơn so với tôi, bí thư anh cần phải chú ý đến vấn đề an toàn, chú ý sức khỏe. Hôm nay tôi không cẩn thận và té ngã, may mà người chung quanh nhanh tay lẹ mắt, nếu không đã rơi xuống dòng nước.
Viên Thánh Sở cao giọng nói.
Rõ ràng Viên Thánh Sở nhận được vật tư và tâm tình buông lỏng một chút, chủ đề tất nhiên cũng không quá trầm trọng. Trương Thanh Vân thởi dài một hơi rồi nghiêm túc nói:
- Ngàn vạn lần không được phớt lờ, có hai điểm anh cần chú ý.
- Thứ nhất các anh phải rút tất cả mọi người khỏi khu vực Tây Sơn Yển, dù có khó khăn thế nào cũng rút lui. Mặc khác còn có sông Lễ Dương, tôi biết khá rõ về dòng sông này, tôi nói cho anh biết trong vùng núi có nhiều sông ngầm, mười năm trước đã có khảo sát qua, có một dòng sông ngầm ở dãy núi Lượng Nha, nếu cá trên sông có thể được bắt hơn phân nửa, như vậy cũng đủ cung cấp lương thực cho toàn bộ thành phố Lễ Dương ăn trong một năm.
- Anh nghĩ lại mà xem, nếu thế nước mạnh và núi lở, nước sông ngầm ào ra sông chính, như vậy là đại họa.
- Vâng, tôi đã hiểu. Tôi sẽ làm tốt công tác phòng hộ, đúng là ông trời chết tiệt, làm chúng ta hao tổn quá nhiều. Tôi cũng không tin có thể làm khó nhân dân Giang Nam.
Viên Thánh Sở lớn tiếng nói, hắn vừa lên làm chủ tịch tỉnh chưa được bao lâu thì gặp tai vạ, tâm tình ngột ngạt thế nào thì hoàn toàn hiểu được.
Trương Thanh Vân cười ha hả an ủi Viên Thánh Sở, để Viên Thánh Sở không cần suy nghĩ quá nhiều, cần tin tưởng sự việc sẽ tốt đẹp lên. Đúng lúc này thư ký Trần Gia Cường xông vào nói:
- Bí thư, vừa nhận được điện thoại, đường cao tốc ở Yến Tử Sơn xuất hiện sụt lún và lở đất nghiêm trọng, gần hai kilomet đường bị phá hủy tan hoang.
- Cái gì?
Trương Thanh Vân đặt điện thoại xuống, hắn đứng lên nói:
- Những chiến sĩ bộ đội công binh đâu? Tình huống thương vong thế nào?
Trần Gia Cường nhìn Trương Thanh Vân, hắn do dự không dám nói, nhưng Trương Thanh Vân lại hận không thể trực tiếp móc ý nghĩ của Trần Gia Cường ra xem.
- Bí thư, theo tin tức trước mắt thì có ba công trình cơ giới bị chôn vùi hoàn toàn, mười lăm chiến sĩ công binh mất tích. Mặt khác quần chúng được điều động và đội xây dựng cũng có thương vong, trước mắt còn chưa có công tác thống kê cụ thể.
Trần Gia Cường nghiêm túc nói.
Trương Thanh Vân cảm thấy chân tay lạnh buốt, hắn thở dài một hơi rồi chậm rãi nhắm mắt. Điều hắn lo lắng nhất cuối cùng cũng xảy ra, hắn nghĩ rằng vùng núi ở giữa Bảng Dương và Sở Dương sẽ xuất hiện lũ quét và lở đất nghiêm trọng, đặc biệt là những vùng rừng bị tàn phá.
Những ngày nay hắn đang tổ chức chuyên gia khảo sát, không ngờ người còn chưa được tổ chức xong thì sự kiện đã đến, mười mấy người mất tích, nhiều công trình bị chôn vùi, tai họa làm người ta rầu rĩ.
- Nhân viên cứu hộ đã đến hiện trường, phó chủ tịch Chu ở Bảng Dương đã nhận được tin và chạy đến, có lẽ sẽ nhanh chóng có tin tức mới.
Trần Gia Cường chậm rãi mở miệng nói.
- Chuẩn bị xe, chúng ta sang xem tình hình.
Trương Thanh Vân đứng lên nói.
Trần Gia Cường chợt sững sờ, hắn nói:
- Bí thư, điều này không được, chỗ này không có anh tọa trấn chỉ huy là không được, bí thư Hàn ở Bảng Dương điện thoại đến, nói rằng thông báo cho anh là bọn họ có năng lực xử lý tôt, anh nên yên tâm.
- Có năng lực...Có năng lực mà xảy ra chuyện sao? Tôi đã sớm nói bọn họ chú ý vùng hồ trên núi, bọn họ vì sao phải gấp rút sửa đường? Bọn họ có xem qua hiện trường không?
Trương Thanh Vân trầm giọng nói.
Trần Gia Cường nói:
- Bí thư, an toàn của anh là quan trọng nhát, trước mắt nơi đó chưa rõ tình huống, có rất nhiều tai họa ngầm, anh là bí thư, tuyệt đối không được mạo hiểm.
- Khốn kiếp, đã không rõ tình huống sao còn đưa nhiều đội cứu hộ đến. Nhanh, chuẩn bị xe ngay, không thể trì hoãn dù chỉ là một phút.
Trương Thanh Vân lạnh lùng nói, đây là lần đầu tiên hắn nghiêm khắc ra lệnh.
Trần Gia Cường rất bất đắc dĩ, hắn phải phải chậm rãi lui ra nhưng trong lòng đang suy tính đến vấn đề bảo đảm an toàn cho bí thư Trương.
Phải biết rằng bâ giờ bên ngoài còn rất nguy hiểm, với khí trời thế này thì vào núi không đơn giản, Trương Thanh Vân xảy ra vấn đề thì ai chịu trách nhiệm cho được?
Trần Gia Cường nghĩ trái nghĩ phải, hắn không tìm ra biện pháp, vì vậy đành liên lạc với bí thư An Danh Tuyền địa đầu xà Hành Nam. Hắn nói rõ ràng, hắn yêu cầu An Danh Tuyền phải nghĩ biện pháp ngăn chặn Trương Thanh Vân, không thể cho bí thư mạo hiểm khi sự việc không rõ ràng.
Lúc này Trương Thanh Vân cũng không biết tâm tư cấp dưới, trong lòng hắn đang lo lắng về hiện trường, nhất định phải có kế hoạch. Giang Nam gặp nhiều tai vạ, nhiều năm yên lặng bây giờ bộc phat, không ngờ lại quá dồn dập như thế.