Trương Thanh Vân miễn đi chức vụ cục trưởng cục công an của Chu Quốc Lập, chỉ cần chiêu thức này cũng đủ biểu thị tất cả những thông minh vặt, những tính toán nhỏ mọn của Chu Quốc Lập mất đi hiệu lực, hắn đẫ thất bại cả đầu lẫn đuôi.
Trương Thanh Vân mắt sáng như đuốc, hắn ý thức Chu Quốc Lập là người khó thể tin, thực tế cũng làm cho Chu Quốc Lập không còn chỗ dựa, hổ mất răng hổ của Chu Quốc Lập. Bây giờ hắn không còn bản lĩnh, còn năng lực đả thương người khác sao?
Thật ra đấu tranh chính trị không giống như thông thường, Chu Quốc Lập đã đặt cược và toan tính sai trong đấu tranh chính trị, cuối cùng thất thế là bình thường, căn bản không có gì quá kinh hãi.
Thực tế Chu Quốc Lập cũng tiếp nhận kết quả này, bây giờ Trương Thanh Vân là bí thư tỉnh ủy Giang Nam, Chu Quốc Lập muốn Đông Sơn tái khởi là cực kỳ khó khăn, căn bản là không có cơ hội. Bây giờ hắn đã nghĩ mình chỉ nên ở lại vị trí phó chủ tịch vài năm, sau đó tiến vào hội nghị hiệp thương chính trị hoặc văn phòng đại biểu quốc hội lăn lộn vài năm kết thúc cuộc đời chính trị, như vậy cũng coi như có một quảng đường làm quan tốt đẹp.
Nhưng khốn nổi làm như vậy sẽ không cam lòng, cực kỳ ảo não, người cảm thấy không công bằng nhất là Hoàng Mẫn Hà. Vì nàng căn bản không biết Chu Quốc Lập sinh ra dị tâm, khi Chu Quốc Lập chuẩn bị đâm đao sau lưng Trương Thanh Vân, hắn vẫn còn dặn dò Hoàng Mẫn Hà làm tốt quan hệ với Trương Thanh Vân, điều này cũng là một liều thuốc làm Hoàng Mẫn Hà khó nắm bắt.
Mãi đến khi Trương Thanh Vân miễn đi chức vụ cục trưởng cục công an của Chu Quốc Lập thì Hoàng Mẫn Hà mới hiểu có chuyện gì xảy ra, trước tiên nàng tìm gặp Chu Quốc Lập náo loạn một trận, sau đó nàng vẫn chưa từ bỏ ý định, vẫn hy vọng có thể tiếp xúc với Trương Thanh Vân tìm cơ hội biểu hiện. Nàng muốn Trương Thanh Vân lại cho Chu Quốc Lập một cơ hội.
Dù không thể cho Chu Quốc Lập cơ hội thì Hoàng Mẫn Hà cũng biết rõ, Trương Thanh Vân tuyệt đối là người không thể động vào, chỉ có thể nghĩ biện pháp tiếp cận mà thôi. Nàng là một người phụ nữ có tâm cơ, vì vậy nàng phân tích rõ ràng về Trương Thanh Vân cho Chu Quốc Lập.
Hoàng Mẫn Hà cảm thấy những tin tức bình luận về Trương Thanh Vân là rất kinh điển, người này đi được, đứng ổn, sẽ không ép người ta vào tình thế không xong, vì vậy cần phải hợp tác cao độ.
Đồng thời với thân phận và địa vị của Trương Thanh Vân vào lúc này, hơn nữa còn có bối cảnh sau lưng, những thứ này chứng minh hắn có một tương lai rực sáng. Đối với một người như vậy, sao có thể mạo hiểm đối nghịch?
Hoàng Mẫn Hà không thể hiểu nổi tư duy của Chu Quốc Lập, cũng vì nguyên nhân như vậy mà nàng chửi ầm lên với Chu Quốc Lập, nàng từng nói rõ sẽ chia tay với lão già này.
Không sợ hợp tác với lang sói, chỉ sợ động vào loại người ngu như heo, Chu Quốc Lập tuổi không còn nhỏ mà Hoàng Mẫn Hà thì còn trẻ, khi hắn mạo hiểm cũng căn bản không nghĩ đến tương lai của Hoàng Mẫn Hà, điều này làm nàng cực kỳ khó chịu.
Vì vậy nếu xét từ góc độ này thì Hoàng Mẫn Hà cố gắng tìm cơ hội lại không vì nguyên nhân Chu Quốc Lập, nàng vì tương lai của chính mình.
Phải biết rằng cơ hội biểu hiện trước mặt Trương Thanh Vân chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, Hoàng Mẫn Hà có thể gặp Đổng Ngọc Châu, nàng sao không coi trọng cơ hội hiếm có này?
Trong khung xương của Hoàng Mẫn Hà có một tính cách lợi thế, nàng điên cuồng vì quyền lực. Thực tế trên phương diện tài nguyên thì nàng cố gắng dùng tốt tất cả những gì mình đang có, đối với Đổng Ngọc Châu, đây rõ ràng là một nguồn tài nguyên hiếm có của nàng.
Trong một căn phòng xa hoa ở trung tâm sinh viên đại học Giang Nam, Hoàng Mẫn Hà thân mật kéo Đổng Ngọc Châu ngồi bên cạnh mình, nàng ân cần hỏi han Đổng Ngọc Châu rất nhiều vấn đề, điều này làm người ta tưởng rằng Đổng Ngọc Châu là con ruột thất lạc nhiều năm của Hoàng Mẫn Hà.
Đối mặt với tình huống này thì đám bạn của Đổng Ngọc Châu trong phòng đưa mắt nhìn nhau, đặc biệt là Phương Phương, nàng tưởng rằng gọi Hoàng Mẫn Hà đến sẽ làm mình nở mày nở mặt trước bạn bè, nhưng nàng không ngờ dì Hoàng của mình lại quen biết vời một Đổng Ngọc Châu khó khăn và tiết kiệm nhất ký túc xá.
Phương Phương biết rõ Hoàng Mẫn Hà là người thế nào, đây là một người phụ nữ cực kỳ lợi thế, đồng thời cũng có thần thông quảng đại ở Giang Nam. Phương Phương đã từng được cha nói qua, tất cả những vấn đề về kinh doanh của cha nàng ở Giang Nam đều được thuận lợi giải quyết thông qua Hoàng Mẫn Hà.
Vì vậy không cần phải nghi vấn, Hoàng Mẫn Hà tuyệt đối là nhân vật đứng đầu ở thượng tầng xã hội Giang Nam, nhưng nàng không ngờ một người phụ nữ như vậy lại quen biết với một cô gái từ xó núi Giang Nam đi ra, hơn nữa lúc phỏng vấn xin việc cũng không có tiền mua một bộ quần áo mới.
Điều này quá sức tưởng tượng, không thể nào tin nổi, Phương Phương thật sự bị tình huống trước mắt làm cho choáng váng.
- Này, Phương Phương, cũng là cậu có bản lĩnh lớn, cậu gọi dì Hoàng đến, dì lại là trưởng bối của Ngọc Châu, xem ra bây giờ việc công tác của Ngọc Châu không còn là vấn đề.
Tiêu Hồng cười hì hì nói, nàng rất giỏi giao tế nhưng đúng thời điểm cũng giỏi phản kích người khác.
Điều kiện gia đình của Phương Phương là rất tốt, trước nay thường tự coi mình là trung tâm trong đám bạn bè, vì vậy mà Tiêu Hồng ngoài mặt thì vui vẻ nhưng trong lòng không thoải mái, nhưng người ta điều kiện tốt, nàng cũng chỉ biết nén giận mà thôi.
Nhưng hôm nay Phương Phương gặp phải tình cảnh xấu hổ, lúc này Tiêu Hồng há có thể bỏ qua.
Tiêu Hồng nói như vậy thì tất cả những cô gái ngồi đây đều nhìn nhau cười, đều ồn ào. Vẻ mặt Phương Phương thì rất khó coi, nhưng nàng không dám nổi nóng, nàng chỉ cười ngây ngô mà thôi.
Hoàng Mẫn Hà nghe Tiêu Hồng nói như vậy thì cau mày nói:
- Này cô gái, cũng không thể nói như vậy, công tác của Ngọc Châu là do cô ấy cố gắng, đài truyền hình Giang Nam trước nay tuyển người thường công bằng công chính công khai, tất cả đều xem xét năng lực, chọn người không theo khuôn mẫu. Đề bạt một người là phong cách của tôi, Ngọc Châu rốt cuộc có là một thành viên của đài truyền hình Giang Nam hay không, cũng không phải do tôi quyết định.
- Nếu chỉ dựa vào quan hệ thì rõ ràng là không công bằng, đài truyền hình chúng tôi tuyệt đối ngăn chặn những sự việc thế này có thể phát sinh.
Hoàng Mẫn Hà nói chuyện có vẻ rất nghiêm túc chăm chú, rất có phong thái nữ cường nhân, những lời nói của nàng có khí độ khắc nghiệt, trực tiếp hù dọa những nam nữ chỉ biết dựa vào quan hệ để trục lợi.
Vẻ mặt chủ nhiệm Lương chợt đỏ hồng, hắn cũng không còn trẻ, hắn có thể làm một chủ nhiệm ở đài truyền hình cũng nhờ vào bản lĩnh thật sự. Hắn là một kẻ lọc lõi, tất nhiên có thể nghe ra những lời quảng cáo rùm beng của Hoàng Mẫn Hà, mặt khác lời nói đó còn gõ lên đầu hắn. Hắn đường đường là một lãnh đa͙σ của đài truyền hình nhưng lại cùng ngồi một chỗ với đám sinh viên, không thể không làm cho người ta xì xầm.
Trước nay Hoàng Mẫn Hà nắm bắt quyền lực rất lợi hại, rất nghiêm khắc, chủ nhiệm Lương tuy không phải là thuộc cấp trực tiếp của nàng nhưng cũng coi là hạ cấp, nàng có thể gõ đầu hắn. Nàng là trưởng phòng, tất nhiên sẽ không bỏ qua một cơ hội như vậy.
Hơn nữa chủ nhiệm Lương cũng biết bối cảnh của Hoàng Mẫn Hà, biết rõ đây là người không thể nào động vào. Nghe nói bối cảnh của nàng rất sâu, ngay cả giám đốc đài truyền hình cũng phải nể mặt vài phần, vì vậy nàng gõ đầu chủ nhiệm Lương, hắn nào đám bày tỏ điều gì? Hắn chỉ còn cách cúi đầu ngoan ngoãn ngồi trong góc mà thôi.
Ánh mắt Hoàng Mẫn Hà vô tình nhưng cố ý đảo qua mặt chủ nhiệm Lương, sau đó nàng đột nhiên nở nụ cười, tình huống hòa tan băng giá, mặt đất giống như lại hồi xuân, nàng nói:
- Tất nhiên tôi biết rõ về đứa nhỏ Ngọc Châu này, là một sinh viên giỏi toàn diện trong trường, tôi nghe nói hằng năm đều giành được học bổng cao cấp, điều này rất đáng quý.
- Nói về nhân tài thì trước tiên phải nói về nhân phẩm và thái độ, nhân phẩm của Ngọc Châu thì không cần phải nói, thái độ học tập lại khắc khổ phấn đấu, điều này càng làm người ta bội phục.
- Những nhân tài như Ngọc Châu có thể gia nhập vào đài truyền hình Giang Nam, đây tuyệt đối là một tài phú lớn cho chúng ta... ....
Hoàng Mẫn Hà nói rất lưu loát, nói đến mức làm cho Đổng Ngọc Châu đỏ mặt, mà đám người trong phòng lại muốn ói máu. Hoàng Mẫn Hà nay trở mặt quá nhanh, vừa rồi còn nói đến công bình công chính, còn nói Đổng Ngọc Châu tự mình cố gắng.
Ngay sau đó Hoàng Mẫn Hà lại thay đổi lời nói, nàng khoa trương đưa Đổng Ngọc Châu lên tận trời xanh, điều này làm người ta sinh ra cảm giác nếu đài truyền hình Giang Nam không tuyển được Đổng Ngọc Châu, như vậy sẽ là sai lầm cực lớn. Có loại người như vậy sao?
Đặc biệt là Phương Phương, nàng không phải lần đầu tiên tiếp xúc với Hoàng Mẫn Hà, lần trước Hoàng Mẫn Hà gặp mặt nàng đã nhấn mạnh ở trường nên chú ý tham gia nhiều hoạt động thực tế, cần chú trọng bồi dưỡng thể lực, đâm đầu vào đọc sách thì chẳng có tương lai.
Cha Phương Phương nói con mình học đại học trở nên không nghe lời, Hoàng Mẫn Hà lại nói không cần ép buộc con cháu phải ngoan ngoãn, quá nghe lời làm gì có tương lai? Loại người cả ngày thành thật thì có được gì để trông ngóng?
Hôm nay Hoàng Mẫn Hà vẫn là Hoàng Mẫn Hà nhưng khi đối mặt với Đổng Ngọc Châu thì lại nói ra những lời cực kỳ khác biệt. Đổng Ngọc Châu là cô gái thành thật, học sách cả ngày, ưu điểm này được Hoàng Mẫn Hà đưa lên như diều gặp gió, còn nhắc đến nhân phẩm cao, thái độ tốt, kỹ năng học tập chuyên nghiệp. Điều này chính thức làm cho Phương Phương không biết nên khóc hay nên cười.
Ngay cả Đổng Ngọc Châu cũng bị những lời nói của Hoàng Mẫn Hà làm cho cực kỳ mất tự nhiên, nhưng nàng biết rõ Hoàng Mẫn Hà này đang nể mặt chú Trương. Mà chú Trương là người thế nào? Bây giờ chú ấy là bí thư tỉnh ủy Giang Nam, là quan lớn đỉnh cao của Giang Nam, sau lưng không có biết bao người muốn nịnh bợ, Hoàng Mẫn Hà bây giờ biết Đổng Ngọc Châu là người có quan hệ với Trương Thanh Vân, thái độ như vậy có gì là kỳ quái chứ?
Vì vậy Đổng Ngọc Châu nghĩ đến đây thì cảm thấy tất cả đều lạnh nhạt, vẻ mặt càng trở nên tự nhiên, thậm chí còn có chút thận trọng.
Lúc này biểu hiện của Đổng Ngọc Châu càng làm cho đám người phải lau mắt nhìn, đặc biệt là đám bạn cũng phòng ký túc xá, lúc này không ai không nghi ngờ về thân phận của Đổng Ngọc Châu. Nói không chừng Đổng Ngọc Châu có quan hệ với một đại nhân vật nào đó, hoặc dứt khoát là con cháu rớt rơi của đại gia tộc.
Bây giờ chẳng phải trên inte có rất nhiều tin tức vè nhóm con nhàu giàu thích giả vờ sao? Có những tên giàu có đi BMW giả vờ ăn xin, cũng có nhà giàu chạy Hummer đi bán hàng dạo, Đổng Ngọc Châu có phải cũng có tư tưởng biến thái như đám người kia không?
Đáng lý ra là đại ŧıểυ thư nhưng lại giả vờ làm sinh viên nghèo rớt mồng tơi ở đại học, tính toán chi li phí sinh hoạt, lên kế hoạch hoạt động tiết kiệm, đây là một trò chơi khôi hài sao?
Tất cả mọi người nghĩ đến đây đều cảm thấy rất co khả năng, vì vậy mà vẻ mặt ai cũng rất cổ quái, đặt biệt là Tiêu Hồng. Trước đó nàng đã cảm thấy Đổng Ngọc Châu không phải là cô gái bình thường, nàng có thể cảm nhận được khi chất cao ngạo ở đối phương, nhưng sau này nàng cảm thấy điều đó rất vớ vẩn, nhưng cảm giác này là tồn tại chân thật, hơn nữa cực kỳ rõ ràng.
Hôm nay gặp phải sự kiện ngoài ý muốn , điều này làm hai mắt Tiêu Hồng chợt sáng rực, tất nhiên nàng sẽ cố gắng cực kỳ thân thiện với Đổng Ngọc Châu... ....
Sự kiện không chỉ kết thúc như vậy, vài ngày sau khi đám người họp mặt ở phòng xa hoa của trung tâm hoạt động sinh viên đại học Giang Nam, đám bạn bè của Đổng Ngọc Châu được thấy một tình cảnh kinh người.
Một buổi trưa Đổng Ngọc Châu tan học rời khỏi cửa tây của đại học Giang Nam, sau đó nàng leo lên một chiếc Audi. Hơn nữa chiếc Audi này rất đặc thù, chỉ cần nhìn qua cũng biết là xe của quan, căn cứ vào miêu tả của đám sinh viên nữ trong ký túc xá, ngay sau đó có một kết luận, chiếc xe ngày đó là xe của quan lớn khối chính quyền tỉnh ủy.
Đường đường là quan lớn mà dám dùng xe công đến đón Đổng Ngọc Châu, điều này có thể nói quan hệ giữa hai bên là không tầm thường, hơn nữa không phải là quan hệ nam nữ, chỉ có thể là quan hệ thân tình.
Ngay sau đó đám sinh viên nữ trong ký túc xá đã phát huy sức tưởng tượng phong phú của mình, bọn họ khăng khăng một điều, Đổng Ngọc Châu có thân thế và gia cảnh cực kỳ mạnh mẽ, hơn nữa còn bịa đặt ra như thật.
- Này, cháu ăn nhiều một chút, loại nấm này có nhiều vitamin, là thứ bổ dưỡng.
Trương Thanh Vân cười nói, hôm nay đi dùng cơm chỉ có hai người, hắn và Đổng Ngọc Châu. Gần đây hắn rất bận rộn, hắn nhận được điện thoại của Nhị Cẩu Tử, Nhị Cẩu Tử thật thà nói áp lực của em mình quá lớn, hắn nói chú Trương có thể làm cho em gái mình yên tâm được không?
Trương Thanh Vân lúc đó đồng ý rất sảng khoái, nhưng vì quá bận rộn mà quên đến tận lúc này. Nếu không phải Trần Hiểu báo cáo cho hắn về tình huống cơ quan đảng và chính quyền sẽ tuyển chọn sinh viên ra trường, sợ rằng hắn đã quên mất.
- Thế nào, có ngon không?
Trương Thanh Vân chỉ vào món nấm nói.
Đổng Ngọc Châu gật đầu, nàng cười nói:
- Ăn rất ngon, cám ơn chú, chú Trương.
Trương Thanh Vân khoát tay nói:
- Đúng là năm tháng trôi qua như bóng câu ngoài cửa sổ, năm xưa khi chú còn ở Ung Bình, lần đầu tiên gặp mặt thì cháu còn chưa cao bằng cái bàn, khi đó bộ dạng đi chân trần và răng sún, dáng người nhỏ thó.
- Cháu xem, lúc này mới được vài năm đã thành cô gái lớn tướng. Đôi khi nghĩ lại cũng cảm thấy thế hệ trẻ tiến lên, con người càng già đi.
Trương Thanh Vân cảm thán vài câu, hôm nay hắn có thể dùng cơm với bầu không khí thân tình thế này là rất hiếm có, cũng có thể nói là buông lỏng khó kiếm. Hắn cũng cực kỳ quý trọng thời gian buông lỏng thế này, vì vậy mà không khỏi nói chuyện khá nhiều với Đổng Ngọc Châu.
Lúc đầu Đổng Ngọc Châu còn cảm thấy rất căng thẳng, nàng biết bây giờ Trương Thanh Vân không còn giống như thời điểm ở Ung Bình. Trước kia Trương Thanh Vân chỉ là bí thư thị trấn ở Ung Bình, chỉ là một người chăm lo cho vài ngàn người mà thôi.
Nhưng bây giờ Trương Thanh Vân là bí thư tỉnh ủy Giang Nam, cai quản vài chục triệu dân ở Giang Nam, nếu dân chúng tầm thường muốn ăn cơm với bí thư thì hầu như là không thể. Đổng Ngọc Châu có cơ hội ngồi dùng cơm đối diện với Trương Thanh Vân, vì vậy mà trong lòng nàng cực kỳ không yên.
Nhưng sau khi hàn huyên một lúc thì nàng phát hiện chú Trương chẳng khác gì năm xưa, dần dần nàng càng tự nhiên hơn, nói chuyện cũng thả lỏng hơn.
Đổng Ngọc Châu chủ động nói về vấn đề công tác, sau đó đem nguyên nhân mình tìm được công tác nói rõ từ đầu đến cuối. Trương Thanh Vân khẽ nhíu mày, hắn không nói lời nào. Đổng Ngọc Châu cho rằng Trương Thanh Vân đang mất hứng, nàng nói:
- Chú Trương, cháu biết dì Hoàng cũng có chỗ khó, nếu không có dì ấy thì cháu cũng khó thể tiến vào làm một thành viên của đài truyền hình Giang Nam... ....
- Thật ra đài truyền hình cũng có rất nhiều người lợi dụng quan hệ mới được vào, đáng lý nếu cạnh tranh công bằng thì cháu rất có lòng tin, nhưng... ....
Đổng Ngọc Châu dừng lại một chút rồi nói:
- Đáng lý ra cháu không thích như vậy, nhưng sức khỏe của mẹ ở nhà đã không tốt, anh cháu vài năm trước đã phải mổ, anh ấy đã rất mệt mỏi, cháu...Cháu... ....
Đổng Ngọc Châu nói vài tiếng cháu, cuối cùng cũng không thể bộc lộ rõ cảm tình, không biết nói ra sao.
- Chú không trách cháu, cháu có thể nói rõ những suy nghĩ trong lòng với chú, điều này rất đáng khẳng định. Đúng rồi, đôi khi chúng ta gặp rất nhiều chuyện không công bằng, nhưng khi chúng ta cũng rơi vào hoàn cảnh như vậy thì nhất định phải có tâm tính chính xác để đối mặt, điều này rất quan trọng.
- Chúng ta phải hiểu thế tục nhưng chúng ta đừng quá thế tục, mặt khác chúng ta cũng không thể cổ hủ, người trong thế tục thì không thể tồn tại độc lập và cô lập, điều này rất quan trọng, cháu phải nhớ kỹ.
- Tất cả đều thông qua quan hệ mới được vào đài truyền hình Giang Nam, cháu cũng thông qua quan hệ, điều này có gì mà không thể? Điều này có gì mà không được? Không cần tự tạo ra cảm giác có tội.
- Nhưng trong lòng cháu nhất định đã rõ ràng, hình thức như vậy là không công bình, đợi đến một ngày cháu có năng lực, cháu có thể đứng ở vị trí cao để nghĩ đến tình huống lúc này. Như vậy cháu mới có quyết đoán, mới có quyết tâm thay đổi sự bất công này.
- Cháu hiểu không?
Đổng Ngọc Châu mở to mắt nhìn Trương Thanh Vân, thật ra trước đó trong đầu nàng tỉnh tỉnh mê mê, nhưng nàng biết Trương Thanh Vân không trách mình dựa vào quan hệ để vào đài truyền hình, vì vậy mà liên tục gật đầu rất vui vẻ.
Khi thấy khoảnh khắc này Đổng Ngọc Châu chợt trở nên khờ dại thì tâm tình của Trương Thanh Vân chợt nhũn ra, trong đầu lại nghĩ đến hình ảnh một cô bé đi chân trần gầy gò, tuy nha đầu kia đã lớn tướng nhưng vẫn còn rất nhỏ.
Bây giờ Trương Thanh Vân dạy bảo một cô bé biết thích ứng với thế tục, biết dung hợp hòa hợp với thế tục, nhưng trong nước có bao nhiêu cô cậu bé, hắn có thể dạy bảo cho tất cả sao?
Trương Thanh Vân không thể nào tưởng tượng một ŧıểυ tử từ nhỏ được giáo dục những điều tốt đẹp nhưng khi bước ra ngoài xã hội lại gặp phải thế tục như vậy, thế thì những quan điểm nhân sinh tích góp từ nhỏ đến lớn có bị xã hội bóp nát hay không?
Chúng ta đã đề cao thế giới hay chúng ta dạy bảo con cháu thoát ly thực tế? Vấn đề này Trương Thanh Vân thường xuyên xem xét, đặt biệt là bây giờ hắn có địa vị cao, tầm mắt rộng, có quan điểm và cảnh giới cao với thế tục và nhân sinh, những gì hắn suy xét càng thêm sâu sắc.
Chúng ta thường hy vọng vào đời sau, thường nói lời hay ý đẹp, nhưng không ai nghĩ rằng đời này chúng ta phải làm vài công tác thực tế, để dưng lên tấm gương và tình huống tốt đẹp cho đời sau. Chúng ta kỳ vọng vào mình vẫn còn thấp nhưng lại kỳ vọng quá cao vào đời sau, sự tương phản như vậy trực tiếp làm cho xã hội ngày càng kỳ quái.
Trương Thanh Vân uống hết ly nước, hắn gắp món ăn cho Đổng Ngọc Châu, trong lòng rất cảm khái. Hắn hy vọng Đổng Ngọc Châu có thể nên người, hắn càng hy vọng nàng có thể là nhân tài có thể thoát khỏi vũng bùn, mong sao Trường Giang sóng sau xô sóng trước