Tỉnh Giang Nam, trong nhà Thang Vận Quốc, hôm nay khí trời nắng ấm, ngoài sân trăm hoa đua nở, chồi xanh mơn mởn, sức sống dạt dào.
Vào buổi sáng công nhân làm vườn đã xới đất cho vài cây bồ đào, sau đó bón phân. Tuy đây chẳng phải là công tác gì đặc biệt của nhà nông nhưng mùa này cũng có điều đặc biệt, tình cảnh như vậy cũng sinh ra ý cảnh đặc biệt.
Hôm nay Thang Vận Quốc không đi làm, nguyên nhân chính là cảm thấy có cảm giác phong hàn, thân thể không được tốt. Trước nay lão sinh bệnh thường trị bệnh theo Trung y, hôm nay cũng không nɠɵạı lệ, vì vậy chung quanh nơi ở của lão, chỉ cần chịu khó ngửi sẽ thấy mùi vị của những dược liệu đặc biệt.
Tầng cao nhất trong biệt thự của Thang Vận Quốc có một gác gỗ, những ngày nay lão sinh bệnh thường ở nơi này. Trên sàn gác gỗ có bồ đoàn, có thể thấy Thang Vận Quốc với vóc dáng tiều tụy đang ngồi trên bồ đoàn xem ảnh mẹ.
- À!
Thang Vận Quốc đột nhiên nở nụ cười, khóe miệng lộ ra nụ cười kỳ quái giống như nhớ đến những năm tháng trong quá khứ.
Thang Vận Quốc cầm trong tay một khung ảnh, bên trong là một bà cụ đang mỉm cười, khóe mắt bùng ra ánh sáng rực rỡ, bộ dạng rất hiền lành.
Thang Vận Quốc dùng ánh mắt si ngốc nhìn tấm ảnh, nụ cười trên mặt đông cứng, lão trầm mặc rất lâu.
Trên tay Thang Vận Quốc cũng có một cái khăn lụa màu trắng, lão dùng khăn lau khung ảnh. Khung ảnh làm bằng gỗ, nước sơn vốn đã bóng loáng, bây giờ lại được lau chùi, càng bóng hơn.
Không biết bao lâu sau Thang Vận Quốc mới tiến lên đặt khung ảnh lên bệ thờ, sau đó liếc mắt nhìn những kỷ niệm chương bằng thủy tinh trên bệ thờ. Đây là những phần thưởng năm xưa khi còn công tác ở ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, cũng là những thứ mà mẹ lão rất coi trọng.
Thang Vận Quốc nhiều lần muốn vươn tay lấy những kỷ niệm chương kia nhưng mới thò ra được một nửa đã rụt về, cuối cùng lão dùng khăn lụa lau tay rồi xúc động thở dài một tiếng mà không cầm lấy những vật phẩm kia.
Thang Vận Quốc chậm rãi đứng lên, khăn lụa rơi xuống đất mà lão không phát giác ra. Lão giẫm chân lên nền gỗ bóng loáng mà không phát ra chút âm thanh nào.
Gác gỗ rất nhỏ, Thang Vận Quốc đi về phía đông bảy bước, sau đó lại đi ngược trở lại bảy bước, khoảng cách này coi như chiều rộng của căn gác gỗ, lão cứ đi qua đi lại như vậy và tạo nên thói quen, suốt buổi sáng lão cứ buồn tẻ dạo bước như vậy.
Căn phòng nhỏ này là cấm địa trong biệt thự của Thang Vận Quốc, chỉ cần lão có mặt trong phòng thì dù trong nhà có ai cũng không được quấy nhiễu.
Hôm nay, khi Thang Vận Quốc từ trên lầu bước xuống thì thư ký Phàm Cương đã có hàng loạt sự kiện muốn báo cáo.
Là bí thư một tỉnh thì công việc rất bận rộn, có quá nhiều sự kiện cần bí thư gật đầu ký tên, dù là sinh bệnh một ngày thì việc dồn lại cũng cảm thấy khó lường.
- Bí thư, bí thư Trần đã nhiều lần điện thoại đến, anh ấy nói nhất định phải đến thăm bệnh, tôi không dám đồng ý vì nói anh đang nghỉ ngơi, không tiện quấy rầy.
Phàm Cương nói, hắn báo cáo xong tất cả công tác, ngay sau đó bắt đầu nói đến những cuộc điện thoại của các nhân vật lớn.
Thang Vận Quốc cười cười, lão khoát tay nói:
- Anh Trần này đúng là, người này xem xét tính lợi ích và hiệu quả quá lớn, anh ta đến thăm bệnh chỉ là giả, muốn thổ lộ những vấn đề trong lòng mới là thật.
Thang Vận Quốc vừa nói vừa lắc đầu, Phàm Cương không lên tiếng, hắn dừng lại một chút rồi nói:
- Tôi sẽ lập tức điện thoại lại cho anh ấy, nói rằng trạng thái tinh thần của anh không tốt, rất khó chịu.
Thang Vận Quốc chợt nhíu mày, lão vung tay nói:
- Thế thì không cần, cậu điện thoại cho anh ấy, nói anh ấy đến đây cùng dùng cơm trưa.
Phàm Cương chợt ngẩn người nhưng vẫn gật đầu, bây giờ cũng là ba giờ chiều, còn cơm trưa gì nữa?
Những ngày qua Phàm Cương là người ở bên cạnh bí thư Thang, hắn cảm thấy bí thư có gì đó không đúng. Gần đây Thang Vận Quốc có vẻ rất để ý đến những vấn đề trước kia, những chuyện và những người trước kia được lão nhắc đến rất nhiều, thậm chí làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.
Phàm Cương nhớ rõ, trong một tuần Thang Vận Quốc đã nói một chuyện hai lần, lão nói năm trước có một cơ hội tốt mà không thả Phàm Cương xuống, sau này muốn có cơ hội như vậy cũng không dễ dàng.
Mặt khác Thang Vận Quốc cũng nói, trước đó cách suy nghĩ của lão đã nhầm lẫn rất sâu, đặc biệt là có nhận thức lầm lẫn rất lớn với giáo dục ở phương Tây. Người trong nước có truyền thống văn hóa và kinh nghiệm riêng, cũng không nên mù quáng truy cầu giáo dục phương Tây.
Thang Vận Quốc nói ra những sự việc không ăn nhập gì với nhau, điều này làm cho một nhân viên công tác ở bên cạnh như Phàm Cương cảm thấy khó hiểu, điều này không phù hợp với một hình tượng bí thư trước nay luôn công tác cẩn trọng.
Đặ biệt là Phàm Cương lại là cán bộ theo chân Thang Vận Quốc nhiều năm, cũng là một nhân vật chính trị trưởng thành, là người nhạy cảm. Hắn cảm thấy bí thư giống như gặp phải chuyện gì đó, nếu không sẽ chẳng có những cử động khác thường như vậy.
Hôm nay nắng đẹp, thời tiết như vậy vốn sẽ làm người ta sảng khoái tinh thần, nhưng đối với Trần Hiểu thì không có tâm tình thưởng thức.
Xe hơi chạy như bay trên đường, ánh mắt hắn xuyên thấu qua cửa sổ nhìn những thân cây vụt qua ở bên cạnh, trong lòng không có cảm giác vui sướиɠ, chỉ thấy cực kỳ mệt mỏi.
Bây giờ hai từ mỏi mệt dùng trên người Trần Hiểu cực kỳ phù hợp, nhưng hắn cũng cảm thấy hối hận vì lựa chọn của chính mình. Nếu sớm biết có ngày hôm nay thì trước đó hắn không cần khăng khăng ở lại Giang Nam, cố gắng lui một bước trước khi điều chỉnh ban ngành mới là hướng đi đúng đắn.
Trần Hiểu rõ ràng cảm giác được Giang Nam lúc này và trước kia khác biệt rất lớn, trước kia Thang Vận Quốc cường thế ở Giang Nam, Trần Hiểu nắm thực quyền, tuy không nói là hô phong hoán vũ nhưng tất cả sự việc lớn nhỏ ở Giang Nam căn bản đều được đưa qua tay hắn, có cảm giác cầm quyền to. Trần Hiểu trước đó là như vậy nhưng Trương Thanh Vân xuất hiện đã phá vỡ thế cân đối cố hữu ở Giang Nam, bây giờ hễ là những gì liên quan đến khối chính quyền, dù là chuyện nhân sự thì Trần Hiểu khó thể chen vào, nhưng điều làm cho hắn cảm thấy không yên chính là khối đảng ủy có thêm một phó bí thư.
Trước kia Cao Khiêm gặp Trần Hiểu luôn tươi cười hớn hở nhưng không biết vì sao mà bây giờ vì có xun đột lợi ích mà hai bên trở mặt, Trần Hiểu đột nhiên phát hiện ra Cao Khiêm là một con sói đói, hơn nữa cực kỳ xảo quyệt và vô sỉ, tranh quyền không từ bất kỳ thủ đoạn nào.
Tuy phái con nhà quan ở Giang Nam bị sỉ nhục nhưng thực lực vẫn còn, sau lưng Cao Khiêm có Cao gia hùng mạnh, Trần Hiểu phát hiện mình khó thể tranh chấp với Cao Khiêm, vì Trần Hiểu có quan hệ căng thẳng với Trương Thanh Vân, đây là một điểm yếu thế.
Càng làm Trần Hiểu cảm thấy uể oải chính là thái độ của Thang Vận Quốc nhìn không thấu, đáng lý ra hắn đi theo Thang Vận Quốc nhiều năm, Thang Vận Quốc không có lý do gì không ủng hộ hắn. Nhưng sự thật lại rất kỳ quái, thái độ của Thang Vận Quốc rất mập mờ, vừa giả vờ hồ đồ vừa ba phải, điều này làm cho Trần Hiểu cảm thấy khó thể phun ra chất đắng.
- Có tin gì mới không?
Trần Hiểu khẽ nói, thư ký ŧıểυ Mã của hắn ngồi bên cạnh tài xế, thư ký vừa nhận một cuộc điện thoại.
- Bí thư Trần, chủ tịch đã quay về.
ŧıểυ Mã khẽ nói. Trần Hiểu cau mày, tâm tình càng không thoải mái. Khi nhắc đến Trương Thanh Vân thì tâm tình Trần Hiểu khó thể tốt lên, bây giờ Trương Thanh Vân là người có danh tiếng cực tốt ở Giang Nam, thậm chí còn áp đảo Thang Vận Quốc.
Hình như ngay cả trung ương cũng tín nhiệm Trương Thanh Vân hơn cả Thang Vận Quốc, điều này cũng làm cho Trương Thanh Vân phát triển mạnh, chỉ cần hắn ra lệnh thì sẽ phát huy ưu thế, Trần Hiểu cũng khó cản được gì.
- Có gì cứ nói, ấp úng nhăn nhó còn ra thể thống gì?
Trần Hiểu trầm giọng nói, ánh mắt nhìn về phía thư ký không có gì là tốt đẹp.
ŧıểυ Mã chợt kinh hồn, hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Vừa rồi thư ký Trần của chủ tịch Trương đã điện thoại đến, anh ấy hỏi chương trình của anh, nói là chủ tịch có chuyện cần bàn với anh.
ŧıểυ Mã là thư ký cho Trần Hiểu, tất nhiên hắn biết rõ tâm tư của lãnh đa͙σ, khi nhắc đến Trương Thanh Vân thì hắn không thể không cẩn thận, sợ chọc giận bí thư, tuyệt đối không hay.
- Cái gì? Anh ta...Chủ tịch...Muốn gặp tôi?
Trần Hiểu chợt kinh hoàng, vẻ mặt biến đổi vài lượt, hắn nhanh chóng quát lớn:
- Vừa rồi cậu nhận điện thoại của thư ký Trần, sao không nói sớm? Cậu...Hì... ....
Trần Hiểu rất tức giận, vẻ mặt tái nhợt khó coi, ŧıểυ Mã quýnh lên, hắn nói:
- Nếu không, tôi sẽ điện thoại lại cho thư ký Trần, sẽ nói anh công tác bề bộn... ....
- Được, được rồi, cái gì mà bề bộn?
Trần Hiểu cả giận nói, vẻ mặt của hắn có hơi hồng, Trương Thanh Vân muốn gặp hắn, hắn cầu còn chưa được, nào dám từ chối?
Trần Hiểu sở dĩ phàn nàn vì trong lòng cảm thấy không công bằng, càng có một cảm giác bị cho ra rìa. Thật ra người mù cũng thấy được thực lực bây giờ của Trương Thanh Vân ở Giang Nam, nếu xét từ góc độ lợi ích thì Trần Hiểu tiếp tục có quan hệ căng thẳng với Trương Thanh Vân là không sáng suốt, cũng cực kỳ không thích hợp.
Nhưng người nào cũng có sĩ diện, trước đó Trần Hiểu và Trương Thanh Vân đấu đá ác liệt, có thể nói là xé toang mặt mũi, nhưng cuối cùng Trần Hiểu phải cúi đầu vẫy đuôi với Trương Thanh Vân. Bây giờ Trương Thanh Vân chủ động tìm hắn, cơ hội như vậy là thế nào?
- Lập tức điện thoại trả lời thư ký Trần, nói tôi có thời gian vào bất cứ lúc nào.
Trần Hiểu cất cao giọng nói, hắn ngừng lại một chút rồi khoát tay:
- Không, cậu nói với cậu ta, hai giờ chiều và buổi tối đều có thời gian.
ŧıểυ Mã chợt ngạc nhiên, Trần Hiểu cường điệu như vậy càng chứng tỏ sự nôn nóng. Hắn nghĩ đến đây thì móc điện thoại ra, hắn là một người thông minh, Trần Hiểu đổi nội dung, hắn không nhìn rõ tâm tư sao?
Bí thư Trần và chủ tịch Trương rõ ràng quá khác xa nhau, tuy đều là lãnh đa͙σ tỉnh nhưng khoảng cách quá xa xăm!
ŧıểυ Mã thầm nghĩ trong lòng, cao tầng ở Giang Nam quá kỳ diệu nhưng cơ bản đều tập trung về phí Trương Thanh Vân, đây là sự thật.
- Bí thư Trần, đã đến nhà bí thư.
ŧıểυ Mã quay đầu nói.
Trần Hiểu gật đầu, hắn nhổ một bãi nước miếng rồi nhìn về phía căn biệt thự kia, biệt thự quá quen thuộc, hắn không biết đã đi qua bao nhiêu lần. Trần Hiểu vào biệt thự này mà mỗi lần đều kích động, hơn nữa còn tràn ngập chờ mong.
Nhưng khoảnh khắc hôm nay khi Trần Hiểu bước xuống xe, hắn sinh ra cảm giác có chút chán ghét.