Ánh mắt chủ tịch Lương sáng ngời, vẻ mặt nghiêm túc, lão dùng một giọng trầm thấp nói với Trương Thanh Vân:
- Chủ tịch Thanh Vân, trung ương đã trải qua suy xét thận trọng, đã quyết định tăng mạnh trọng trách cho cậu, chuẩn bị cho cậu toàn quyền phụ trách, cậu có lòng tin làm tốt hay không?
Trương Thanh Vân chợt kinh hoàng, hắn thấy biểu hiện của chủ tịch Lương có vẻ mờ mịt, toàn quyền phụ trách Giang Nam sao? Thang Vận Quốc có lẽ cũng bức bối vì vấn đề này. Trương Thanh Vân cảm thấy sự kiện này không đơn giản là như vậy, phải biết rằng trước nay rất ít khi có tình huống bí thư kiêm nhiệm chủ tịch một tỉnh, đây là vấn đề không bình thường, nếu chẳng phải ngoài ý muốn thì thường không nên điều chỉnh như vậy.
Vẻ mặt chủ tịch Lương rất nghiêm túc, ánh mắt sâu sắc, Trương Thanh Vân rất khó phán đoán suy nghĩ của lão, hắn có chút trầm ngâm rồi nói:
- Tôi có lòng tin, nhưng nếu xét cục diện trước mắt ở Giang Nam thì chúng tôi đang rất đoàn kết, đang ma xát đúng chỗ, nếu lúc này điều chỉnh ban ngành, sợ rằng... ....
- Có lòng tin là tốt, có lòng tin là tốt.
Chủ tịch Lương liên tục gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười, lão nói:
- Tôi hiểu ý của cậu, trung ương đưa ra quyết định cũng thường có chút bất đắc dĩ.
Chủ tịch Lương nói đến đây thì thở dài một hơi, giống như có chút tiếc hận, một lúc lâu sau mới nói:
- Đã sớm nghe đồn cậu có mâu thuẫn rất sâu với bí thư Thang, nhưng xem ra tin đồn cũng không đáng tin, có thể thấy cậu có nhận thức và đánh giá khách quan về đồng chí Thang Vận Quốc, điều này là rất tốt.
- Điều này đủ để chứng minh tư tưởng giác ngộ của cậu là rất cao, đồng thời cậu cũng có nguyên tắc, đây là phẩm chất đáng quý, cần bảo trì.
Chủ tịch Lương nhìn về phía Trương Thanh Vân, ánh mắt dần ôn hòa, giọng điệu cũng trở nên thấm thía.
- Thanh Vân, trước mắt cậu là chủ tịch tỉnh trẻ tuổi nhất nước, hơn nữa sẽ là bí thư trẻ tuổi nhất nước, cậu có thể sáng tạo ra lý lịch như vậy, điều này nói rõ ưu thế của cậu với người thường. Hy vọng cậu có thể tiếp tục bảo trì tâm tính, tinh thần và diện mạo như vậy.
- Là cán bộ đảng cao cấp, chúng ta cần phải đẩy mạnh học tập, cần nghiêm khắc yêu cầu mình, cần phải làm cho tâm tính thoáng đạt, tầm mắt rộng lớn. Công tác trong quá khứ chứng minh cậu có năng lực, tôi hy vọng cậu ở trên địa vị hiện tại có thể làm tốt công tác, có thể làm ra thành tích.
- Cám ơn chủ tịch, tôi sẽ cố gắng kiềm chế bản thân, sẽ cố gắng công tác, sẽ dẫn đầu ban ngành Giang Nam làm tốt công tác, không phụ lòng kỳ vọng của trung ương.
Trương Thanh Vân chăm chú nói, thái độ rất thành khẩn.
Phó chủ tịch Lương gật đầu, sau đó lão chậm rãi mở cặp lấy ra một phần văn kiện đưa cho Trương Thanh Vân. Trương Thanh Vân nhận lấy, hán nhìn qua mà vẻ mặt biến đổi vài lượt, bàn tay hơi run, điều này cho thấy trong lòng hắn có xúc động rất lớn.
Tiêu đề văn kiện là: Báo cáo tình huống sơ hạch về các vấn đề có liên quan đến đồng chí Thang Vận Quốc , đây là báo cáo của các ban nghành giám sát và kỷ luật gửi lên bộ chính trị trung ương. Trương Thanh Vân mở văn kiện ra đọc lướt qua như gió, sau đó hắn chậm rãi buông văn kiện mà không nói nên lời.
Căn cứ vào điều tra của ủy ban kỷ luật trung ương, khi Thang Vận Quốc làm bí thư tỉnh ủy Giang Nam đã nhiều lần can thiệp vào những hạng mục đầu tư đặc biệt của trung ương vào Giang Nam và thậm chí là Trung Nguyên, thông qua phương thức này mà kiếm được những lợi ích không hợp pháp ở các xí nghiệp trúng thầu. Mặt khác Thang Vận Quốc còn che chở cho những nhân viên vi phạm kỷ luật nghiêm trọng, còn nhiều lần dùng tài khoản nước ngoài để tiếp nhận nguồn tiền không minh bạch từ trong nước, khả nghi giúp người nhà kiếm được lợi ích quá lớn. Ủy ban kỷ luật trung ương nhận định đây là một vụ án nghiêm trọng, sẽ tạo nên ảnh hưởng chính trị khủng bố.
Ý nghĩ của Trương Thanh Vân thay đổi rất nhanh, đầu óc không dám tin vào những gì sờ sờ trước mắt. Hắn dù sao cũng không ngờ trung ương điều tra về Thang Vận Quốc, bây giờ thông qua văn kiện thì Thang Vận Quốc đã xong đời.
Thang Vận Quốc bị ủy ban kỷ luật xét xử, tin tức này sẽ chấn động thế nào? Trước đại hội thứ mười chín của quốc hội mà có tin tức như vậy truyền ra, ảnh hưởng sẽ ra sao? Có ảnh hưởng gì với Giang Nam?
Trong khoảng thời gian ngắn, Trương Thanh Vân không thể nào hiểu rõ những tình tiết này. Hắn chỉ biết rõ một điều, Thang Vận Quốc đã là bí thư ở Giang Nam nhiều năm, nếu một lãnh đa͙σ thâm căn cố đế như vậy bị rơi đài sẽ sinh ra bao nhiêu chấn động ở Giang Nam?
Chấn động như vậy chắc chắnc sẽ mang đến khó khăn rất lớn cho công tác ở Giang Nam, nếu đối phó không cẩn thận sẽ dẫn đến rối loạn toàn diện, hậu quả là khó tưởng. Trương Thanh Vân nhìn về phía đánh dấu văn kiện, đây là văn bản tuyệt mật của trung ương, khi hắn thấy hai chữ tuyệt mật thì vẻ mặt càng ngưng trọng.
- Thế nào? Chưa chuẩn bị tư tưởng phải không?
Chủ tịch Lương nói, lão thở dài một hơi, giọng điệu càng trở nên nghiêm khắc:
- Trong đảng của chúng ta sẽ luôn có con sâu làm rầu nồi canh, địa vị cao mà ngồi không ăn bám mà ăn hối lộ, hành vi như vậy làm người ta tiếc hận, đau lòng, càng làm người người phẫn nộ.
- Đặc biệt là đồng chí Thang Vận Quốc, anh ta có xuất thân từ ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, trước nay là giám sát viên vĩ đại của chiến tuyến điều tra kỷ luật. Một người lịch sử vinh quang như vậy mà đi về phía đối lập với đảng và nhân dân, điều này thật sự làm người ta tiếc hận.
- Trung ương đã có quyết định với chuyện này, nhất định phải xử lý nghiêm túc, và cậu phải giữ vị trí nhân vật trung tâm trong sự kiện lần này. Tôi chỉ óc một yêu cầu, đó chính là Giang Nam không được loạn, không những không loạn, hơn nữa còn phải tiếp tục bảo trì tình thế phát triển vào lúc này.
Chủ tịch Lương nói đến đây thì tâm tình có chút kích động, lão đột nhiên vỗ bàn nói:
- Vào thời điểm phi thường phải dùng thủ đoạn đặc biệt, hội nghị thường ủy bộ chính trị trung ương đã đưa ra quyết nghị, trao cho cậu quyền chỉ huy toàn diện. Đối với những quan viên dưới cấp phó bộ không nghe lệnh, kể cả phó bộ, cậu có thể trực tiếp báo với cục tổ chức trung ương, sẽ lập tức tiến hành miễn chức... ....
Trương Thanh Vân gật đầu nghiêm túc tỏ vẻ đã hiểu. Lúc này chủ tịch Lương đưa cho hắn một phần thông báo bổ nhiệm của quân ủy trung ương và quân khu Trung Nguyên, bổ nhiệm Trương Thanh Vân làm ủy viên cục chính trị quân ủy Giang Nam.
Chủ tịch Lương lại nói, lúc này tư lệnh quân khu Giang Nam là Lỗ Quốc Vụ đang họp ở thủ đô, sau đó trung ương sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt nhau. Mặt khác tổng phụ trách sự kiện lần này chính là thường ủy bộ chính trị trung ương, bí thư ủy ban kỷ luật trung ương Hạ Dân Sinh, sáng sớm ngày mai bí thư Hạ sẽ tiếp kiến Trương Thanh Vân.
Cuối cùng chủ tịch Lương nói:
- Đồng chí Thanh Vân, năng lực của cậu được trung ương thừa nhận, đồng thời trung ương cũng cực kỳ tin tưởng vào cậu, hy vọng cậu có thể làm tốt công tác, tạo ra một điều kiện tốt cho đại hội lần thứ mười chín đại biểu quốc hội sắp tới.
Chủ tịch Lương nói đến đây thì vẻ mặt có chút buông lỏng, lão nói:
- Cậu lần này đi trước Túc Nhất Tiêu một bước, hy vọng sau khi đi tới trước thì cậu sẽ từng bước tiến lên, giữa hai người sẽ có một trận chiến thắng bại.
- Còn nữa, vấn đề nhân sự Giang Nam, trưởng phòng Chiêm đã có một loạt cán bộ dự trữ, phương diện này cậu phải tự mình liên hệ. Trước nay trưởng phòng Chiêm nổi tiếng keo kiệt, cũng không biết anh ấy đối với một cấp dưới đắc ý như cậu có gì khác hay không... ....
Cuộc nói chuyện hôm nay đến đây là kết thúc, cách đây không xa có một nhà hàng, chủ tịch Lương mời Trương Thanh Vân đến ăn tối. Nhưng sau đó lão không còn nhắc gì đến chuyện công tác.
Không nói đến chuyện công tác thì chủ tịch Lương nhìn có vẻ rất bác học, những chuyện xưa nay, những sự kiện lịch sử, không có gì lão không biết. Trong lúc tùy ý nói chuyện phiếm thì chủ tịch Lương cồn nhắc đến Triệu tướng quân, sau này lão mới được quen biết ông cụ, mô hình xe tăng mà ông cụ tặng, lão vẫn còn cất giữ rất kỹ.
Chủ tịch Lương lại nhắc đến Hoàng Tân Quyền, nhờ chủ tịch Lương mà Trương Thanh Vân mới biết Hoàng Tân Quyền còn có một người anh, anh của bí thư Hoàng là bạn học của chủ tịch Lương, nhưng khi ba mươi thì hy sinh.
Khi nhắc đến Hoàng Tân Quyền thì chủ tịch Lương có vẻ rất cảm khái, lão cực kỳ cảm khái vì sức khỏe của Hoàng Tân Quyền không tốt, phải về hưu sớm để nghỉ ngơi. Lão còn căn dặn Trương Thanh Vân nên chú ý thân thể, nhấn mạnh câu nói sức khỏe là tiền vốn của cách mạng.
Sau khi xong bữa cơm ngon miệng thì Trương Thanh Vân cảm thấy rất khá, cuối cùng hai người bắt tay từ biệt, toàn bộ quá trình hội kiến và ăn cơm đã mất hơn hai giờ, đây rõ là là điều khó kiếm với một phó chủ tịch Lương bận rộn cả ngày.
Trương Thanh Vân ngồi xe đi ra Trung Nam Hải mà tâm tình khó thể bình tĩnh trở lại, nói thật thì sự việc hôm nay cực kỳ ngoài ý muốn, khoảng thời gian gần đây hắn chỉ chú tâm phát triển kinh tế Giang Nam, xem trọng chất lượng cuộc sống của nhân dân, đẩy mạnh việc làm và đảm bảo xã hội.
Tất cả tinh lực của Trương Thanh Vân đều được đặt lên các nhiệm vụ trên, nhưng bây giờ tất cả sắp xoay chuyển một trăm tám mươi độ, trung ương cho hắn toàn bộ trách nhiệm đối với Giang Nam, dưới tình huống Thang Vận Quốc ra đi, hắn phải ổn định cục diện, công tác này áp lực rất lớn.
Nếu chẳng phải như vậy thì trung ương sẽ không cho hắn lạm quyền, sẽ chẳng để hắn kiêm nhiệm chức vụ chính ủy quân khu. Nếu nói một cách không khoa trương thì Trương Thanh Vân sẽ là lãnh đa͙σ của cả đảng ủy và quân ngũ, có thể nói là vua Giang Nam.
Trương Thanh Vân khẽ hạ cửa xe, đường lớn Trường An có cảm giác se lạnh vào giấc tối, gió thổi vào, hương thơm hòa quyện, Trương Thanh Vân tham lam hít vài hơi không khí trong lành.
Trong lòng Trương Thanh Vân có một nghi vấn, hắn không biết trung ương vì sao phải ở phía sau, dưới tình huống này phải biết rằng bí thư là một vị trí không nhỏ, nếu tiến thêm một bước sẽ là lãnh đa͙σ trung ương.
Lãnh đa͙σ ở cấp bậc cao như vậy mà phạm phải sai lầm thì trước nay trung ương đều cực kỳ thận trọng, nếu dựa theo tư duy bình thường thì đại khái có thể dời cương vị của Thang Vận Quốc, chặt đứt nanh vuốt, sua đó mới xử lý. Hoặc nếu tình huống xử lý bí mật thì không công bố ra ngoài, tránh tạo ra ảnh hưởng tiêu cực với xã hội. Nhưng lần này trung ương có vẻ ra tay mạnh, tư thế muốn kéo ngã Thang Vận Quốc ngay trên ghế bí thư tỉnh ủy. Phương án này trực tiếp mang đến nhiều khó khăn cho công tác của Trương Thanh Vân, chưa nói đến những thứ khác, chỉ cần mở rộng và phát triển công tác cũng có vấn đề.
Nếu không phải cực kỳ cần thiết, nếu không có mục đích thì trung ương sẽ chẳng làm như vậy, nhưng ý đồ của trung ương là gì? Có ý nghĩ sâu sắc nào? Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân nghĩ không ra