Chương 28 Hai thế giới
Mân Huyên chạy chậm xuống bậc thềm, xoay người nhìn lại nhìn tòa nhà cao chọc trời, giờ phút này, trong mắt nàng tòa nhà kia có phần quá hiên ngang cao ngạo.
Tập đoàn Đường Thịnh là công ty đa quốc gia, rất nhiều người vì được làm việc nơi này mà thấy kiêu ngạo, vô cùng kiêu ngạo. Vô luận là tiền lương hậu hĩnh, hay đãi ngộ hấp dẫn, Đường Thịnh vẫn là nơi thu hút vô số ánh mắt.
Kỳ thực nàng từng có ý nghĩ sau khi tốt nghiệp sẽ đến nơi này phỏng vấn.
Nàng học khoa báo chí, ước mơ lớn nhất là được công tác ở một tòa soạn báo hoặc tạp chí, nhưng nàng cũng biết ngành nàng đang học hiện tại có rất ít đầu ra. Nàng tính trước khi tìm được nơi làm việc theo đúng chuyên môn, sẽ bằng năng lực của mình kiếm một công việc nho nhỏ trong Đường Thịnh, làm tạm thời, kiếm một ít phí sinh hoạt.
Nhưng hiện tại, cái ý tưởng đó đã bay mất tăm mất tích, nàng bĩu môi, hành động hôm nay của Doãn Lạc Hàn thật làm nàng đau đầu. Nàng tin chắc dù sau này nàng chỉ làm con sâu con kiến dưới trướng hắn, hắn cũng tuyệt không để nàng hưởng thụ một ngày yên lành, nên chẳng bằng hiện tại quên luôn ý niệm kia đi.
Nhớ tới số nợ ba trăm vạn, tận ba trăm vạn, giống như tòa núi đặt nặng lên vai nàng, đến mức nàng không thể hô hấp. Cho dù bán cả người nàng, cũng không được đến mức ấy. Nàng ủ rũ nhìn xuống, không mục tiêu đi về phía trước, bất tri bất giác đã qua vài con đường.
Tiếng còi ô tô đột nhiên vang lên bên trái, nàng lùi sang lối đi bộ vài bước, không ngờ tiếng còi lại vang lên lần nữa, hơn nữa còn liên tiếp mấy lần, sau đó nghe thấy thanh âm mềm nhẹ.
“Mân Mân!”
Nàng run lên như bị điện giật, quay mặt đi, xe thể thao màu lam ngọc đỗ bên cạnh nàng, cửa xe từ từ hạ xuống, mắt hắn dưới ánh mặt trời toát lên tia nhìn cao quý bức người.
Hắn cùng nàng quả nhiên là hai người thuộc hai thế giới khác nhau, đã định sẵn mãi mãi không có khả năng ở cùng một chỗ, đáng tiếc phải mất thời gian ba năm, mới nhìn rõ điều này. Nàng đột nhiên cười buồn.
“Mân Mân, chúng ta nói chuyện.” Chờ đến lúc nàng hồi phục lại tinh thần, Lôi Thiếu Đằng đã bước xuống, chịu khó đến bên nàng mở cửa xe.
“Tôi nghĩ tôi và anh không có chuyện gì cần nói trong lúc này. Thật xin lỗi, tôi còn bận bịu nhiều việc, đi trước.” Nàng cứng rắn bắt buộc chính mình không liếc nhìn hắn, lướt qua cạnh hắn, bắt ngờ bị hắn nắm chặt tay.
“Mân Mân, em nói thật với anh, em vẫn làm thêm khắp nơi đúng không? Tên đàn ông cùng một chỗ với em không có tiền nuôi em sao? Nếu như vậy, em nói cho anh biết, anh có thể giúp em. Em có biết mỗi ngày nhìn thấy em vất vả làm thêm anh rất đau lòng.”
Ánh mắt hắn nhìn nàng chan chứa nhu hòa, ngữ khí đầy thương tiếc. Một dòng nước ấm áp chảy quanh ngực, nói không cảm động là gạt người, nhưng đồng thời trong lòng cũng vang lên một giọng nói cảnh báo, cảnh báo chính mình. Hắn thuộc về Ngải Phù, tuy bình thường Ngải Phù ăn nói hà khắc độc địa với mình, nhưng dù sao cô ta cũng là em họ mình, quyết không thể tiếp tục liên quan tới Lôi Thiếu Đằng.
“Sao cơ? Lôi thiếu gia, nếu sự giúp đỡ của anh là muốn cấp tiền cho tôi, như vậy thật cám ơn ý tốt của anh, tôi không thể nhận được. Đem tiền của anh cho những người thật sự cần đi.”Chương 29 Khó như lên trời
Lôi Thiếu Đằng chậm rãi buông tay nàng ra, cười khổ: “Mân Mân, em đang trách anh mấy năm nay vẫn lạnh lùng với em đúng không? Kỳ thật anh có nỗi khổ.”
Nhìn khuôn mặt tuấn tú đang bối rối kia, Mân Huyên hừ lạnh một tiếng, “Chắc anh muốn nói, anh bắt buộc phải theo cha mẹ sắp đặt, đính hôn cũng là bất đắc dĩ, không phải anh tự nguyện chứ gì?”
“Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện được không? Anh sẽ đem sự tình từ đầu đến cuối nói với em.” Hắn kéo cửa xe, muốn thuyết phục nàng lên xe.
“Thực xin lỗi, Lôi thiếu gia, tôi không có hứng thú nghe chuyện giữa anh và Ngải Phù. Tôi cũng không muốn biết.” Nàng lạnh lùng từ chối hắn, bước tránh sang bên cạnh. Hắn lại nhanh chóng che trước mặt nàng.
“Mân Mân, tuy em không có hứng thú nghe chuyện giữa anh và Ngải Phù, nhưng anh vô cùng hứng thú chuyện giữa em và tên nam nhân kia.” Ngực hắn phập phồng, đôi mắt chăm chú nhìn nàng, thốt ra câu nói đầy ẩn ý.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, người này rốt cuộc đang nói cái gì?
Nàng định mở miệng nói, lại bị hắn chặn miệng: “Anh biết em lại định nói mình bận rộn nhiều việc. Em làm việc nửa ngày được bao nhiêu tiền, anh trả gấp mười lần.”
Nàng kinh ngạc một chút, thầm nghĩ chắc hắn điên rồi, có tiền cũng không cần ném tiền qua cửa sổ như vậy chứ, nhịn không được xem thường nhìn người trước mặt, xoay người đi nhanh về trước, nhưng Lôi Thiếu Đằng vẫn không tha, đuổi theo, chắn trước mặt nàng.
“Hai mươi lần.”
Nàng sửng sốt ngước lên, nhưng không đáp lại, lắc mình sang bên phải. Hắn dường như đã sớm đoán trước, nhanh tay lẹ mắt chắn trước mặt nàng.
“Ba mươi lần, anh trả gấp ba mươi lần.”
Nàng sờ sờ mũi, thấy có chút dở khóc dở cười, “nam nhân kia” từ miệng hắn chỉ là nhân vật tưởng tượng nàng bịa ra, vì không muốn dây dưa gì với hắn. Dù hiện tại nàng có chút động tâm với tập tiền thù lao dày cộp kia, thì cũng không thể bịa ra chuyện cũ nào đó với một người trong tưởng tượng được.
“Anh trả gấp bốn mươi lần, hơn nữa hiện tại anh liền đưa cho em.” Thấy nàng không nói gì, hắn lại nghĩ nàng còn do dự chuyện tiền nong, vội vàng lấy ra một tập tiền nhét vào tay nàng.
Nhìn từng đồng tiền mới tinh trong tay, nàng do dự không thôi, hết buông ra lại nắm chặt, nắm chặt lại buông ra. Nếu là trước đây, nàng tuyệt đối sẽ không để ý đến những đồng tiền này, tự tôn của nàng không thể chấp nhận việc ngồi mát ăn bát vàng.
Nhưng hiện tại, đã khác xưa, nàng ngẩng đầu nhìn về phía đó, dù đã đi một đoạn xa, tòa nhà cao đến mây kia vẫn có thể nhìn rõ. Từng câu từng chữ trên tờ giấy nàng vừa đọc, đều như in vào tâm trí, nội trong vài ngày phải gom góp ba trăm vạn. Ba trăm vạn, với nàng, không thể nghi ngờ, khó như lên trời.
Nàng cần tiền, thực sự rất cần tiền…
Thấy nàng không nói gì, Lôi Thiếu Đằng thừa cơ lôi kéo nàng vào xe mình, chờ nàng ngồi lên đã vội vàng đóng cửa xe lại, ngồi lên chỗ tay lái, khởi động xe như sợ nàng đột nhiên đổi ý.
Chương 30 Một lần nữa bắt đầu
“Anh muốn đưa tôi đi đâu? Chúng ta nói chuyện trong xe cũng được.” Nàng theo bản năng hơi đè lên bàn tay đã đặt vào vô lăng của hắn. Dù sao hắn cũng là vị hôn phu của Ngải Phù, nàng lại một mình gặp hắn, làm nàng thấy như có tật giật mình.
Nàng không hề muốn hắn mang nàng đi những nơi công cộng, nhất là nhà hàng cao cấp, ra vào nơi đó đều là người của xã hội thượng lưu, chẳng may bị người quen nhận ra hắn là đại thiếu gia tập đoàn Lôi thị, rồi chuyện rơi vào tai Ngải Phù, dù nàng có trăm cái miệng cũng nói không lại.
Lôi Thiếu Đằng nhìn lại nàng, mu bàn tay từ từ cảm nhận được độ ấm của nàng, cảm giác điện giật từ từ lan ra nơi hai người tiếp xúc. Nàng nhận thấy ánh mắt nóng rực của hắn, vội vàng rút tay về.
“Không phải anh có chuyện muốn nói với tôi sao?” Nàng cố lảng tránh hắn, quay mặt nhìn ra bên ngoài.
“Mân Mân, thật ra người anh thích vẫn đều là em, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa có được không?” Thanh âm mềm nhẹ của Lôi Thiếu Đằng chậm rãi rót vào tai.
Mân Huyện kinh ngạc quay đầu lại, những lời này nàng đợi đã lâu, ngay khi nàng sắp hết hy vọng, hắn lại đột nhiên nói như vậy, có ý gì? Đầu óc nàng trống rỗng, không thể tự suy nghĩ.
Thấy nàng ngây người không trả lời, hắn lại nghĩ nàng không tin hắn, hai mắt ngập lo lắng, vội vàng nắm tay nàng.
“Anh nói là sự thực, hãy tin anh. Anh không muốn đùa giỡn với tình cảm của em. Anh tính sau khi tốt ngiệp lập tức giải trừ hôn ước với Ngải Phù. Kỳ thực anh cùng Ngải Phù định hôn hoàn toàn do cha anh toan tính. Trước anh cực lực phản đối, cha anh lại lấy chuyện không chu cấp cho anh vào đại học đến bức bách anh. Hơn nữa các trưởng bối trong gia tộc cũng thay nhau khuyên răn, nói anh cứ đính hôn với Ngải Phù trước, đợi đến lúc tốt nghiệp đại học, chính thức tiếp quản Lôi thị, đến lúc đó nếu anh vẫn không thể thích Ngải Phù, có thể giải trừ hôn ước.”
“Còn mấy tháng nữa mới tốt nghiệp.” Nàng nhìn thẳng vào hắn: “Ý của anh là, trước mắt anh vẫn phải duy trì loại quan hệ này với Ngải Phù, nhanh nhất cũng phải mấy tháng nữa mới có thể giải quyết.”
Hắn bị ánh mắt sắc bén của nàng quét qua, có chút không biết làm sao, một lát sau, mới chậm rãi gật đầu: “Đúng vậy, nhanh nhất cũng phải mấy tháng. Chỉ cần em đồng ý cùng một chỗ với anh, mấy tháng sẽ trôi qua rất nhanh.”
Thì ra hắn không nói đùa khi nói bắt đầu một lần nữa, hắn muốn nàng làm người tình bí mật của mình. Một bên vẫn duy trì hôn ước với Ngải Phù, một bên lại muốn cùng nàng ở một chỗ.
Nàng chỉ thầm ước có một tình yêu giản đơn nhưng trọn vẹn, không cần lén lút. Lòng tự trọng tuyệt không cho phép, lại thêm vụ hợp đồng tình nhân châm ngòi, giờ phút này, lửa giận vì bị nhục nhã không thể ức chế mà cháy bùng lên.
Nàng cạy mạnh khỏi tay hắn, mắt bừng bừng lửa giận: “Lôi thiếu gia, hình như anh nghĩ sai rồi, tôi đối anh không có tình cảm nam nữ. Chuyện giữa tôi và anh cùng lắm là trước đây…”
“Mân Mân, em không lừa được anh đâu.” Hắn nhíu mày, cắt ngàng lời nàng: “Suốt ba năm, ở Lăng trạch, tuy rằng em coi anh như người trong suốt, cũng ít khi nói chuyện với anh, nhưng ánh mắt em lúc lơ đãng luôn dừng trên người anh, anh biết em vẫn còn cảm tình với anh. Anh âm thầm quan sát em, biết em từng từ chối vài học trưởng theo đuổi, tuy rằng em không nói với anh, nhưng anh có thể cảm giác được, em cự tuyệt người ta, vì lòng em đã có một bóng dáng, em nhớ mãi không quên người đó, mà người đó chính là anh.”