Trong phòng sinh, Lưu Cảnh chắp tay sau lưng lo lắng đi qua đi lại, thê tử đã vào phòng sinh được hơn một canh giờ rồi mà vẫn chưa sinh được, đã có năm bà đỡ đến, lại không ngừng nghe được tiếng kêu tan nát cõi lòng của thê tử trong phòng sinh vọng ra quả thật khiến cho Lưu Cảnh lòng như lửa đốt.
Hắn biết rằng ở thời đại này phụ nữ sinh con là vô cùng nguy hiểm, là kiếp nạn lớn nhất, thê tử rõ ràng là khó sinh, không biết đêm nay nàng có qua được cửa ải khó khăn này hay không.
Ngay lúc Lưu Cảnh gần như tuyệt vọng thì trong phòng sinh bỗng truyền ra tiếng trẻ con khóc oa oa vang vọng, hắn đột nhiên ngẩng lên nhìn bầu trời rực rỡ đầy sao, một cảm xúc mãnh liệt khó hiểu đánh thẳng vào nội tâm hắn, khiến nước mắt hắn trào ra cuồn cuộn.
- Chúc mừng lão gia, là một tiểu công tử!
Một bà đỡ chạy ra vui vẻ báo tin.
Lưu Cảnh vội vàng lau nước mắt, hỏi:
- Phu nhân thế nào?
- Phu nhân khỏe ạ, chỉ hơi yếu một chút, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.
- Ta có thể đi thăm nàng ấy được không?
Lưu Cảnh chần chừ một chút hỏi.
Bà đỡ khó xử, nói:
- Phải chờ một chút nữa thì mới được ạ.
Thật ra Lưu Cảnh cũng biết sản phụ sau khi sinh còn có rất nhiều việc phải xử lý, rất nhiều chú ý, nói cho cùng chính là vấn đề vệ sinh, lúc này hắn quả thật không thể tùy tiện đi vào phòng sinh được.
Hắn liền cười cười nói:
- Bà đi giúp đi, ta đứng ở đây chờ.
Bà đỡ thi lễ, quay người đi vào.
- Nước nóng đây rồi.
Tiểu Bao Tử và vài nha hoàn bưng mấy chậu nước nóng vội vàng đi vào, các nàng đưa chậu nước cho bà đỡ, cũng không dám đi vào, đều lui về phía sau, đứng ở trong sân chờ.
Tiểu Bao Tử khẩn trương cầm tay Lưu Cảnh, hắn cảm nhận được sự căng thẳng của nàng, liền bóp nhẹ bờ vai nàng, cười nói:
- Không sao, nàng ấy đã qua cửa ải hung hiểm nhất rồi.
Tiểu Bao Tử hơi hổ thẹn nói:
- Đáng tiếc thiếp chẳng giúp được gì.
- Đã có năm bà đỡ trong đó rồi, không cần nàng phải lo lắng đâu.
Lúc này, một bà đỡ đi ra nói:
- Phu nhân mời Bao nương đi vào.
Tiểu Bao Tử quay đầu lại nhìn Lưu Cảnh. Hắn gật đầu:
- Đi đi.
Nàng bước nhanh vào phòng sinh, không lâu sau, nàng ôm một bọc tã lót xuất hiện ở cửa, sắc mặt vui sướng như hoa đào:
- Công tử mau đến xem.
Lưu Cảnh bước nhanh tới, vô cùng chăm chú nhìn vào đứa bé, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nheo, làn da trắng mịn vô cùng, hai mắt nhắm nghiền, miệng nhỏ khẽ ngáp một cái.
Đây là con trai của mình, trong lòng Lưu Cảnh vui sướng như muốn nổ tung:
- Để ta bế nào!
Hắn cẩn thận nhận lấy đứa bé, cẩn thận ôm vào lòng, nhìn đứa bé ngủ say, trong lòng hắn trào dâng một luồng nhiệt nóng khiến trái tim hắn run rẩy, đây là một sự động chạm tâm linh, một cảm ứng tâm linh mà chỉ có giữa cha con mà thôi.
- Phu quân, vào đi!
Trong phòng vọng ra giọng nói yếu ớt của Đào Trạm.
Lưu Cảnh ôm đứa bé đi vào phòng, Đào Trạm đã được chuyển sang một gian phòng khác, trên người đắp chăn, dưới ánh đèn, tóc mái nàng rối bời, sắc mặt tái nhợt.
Khi nàng nhìn thấy trượng phu ôm đứa bé đi vào thì không kìm nổi niềm hạnh phúc đến phát khóc:
- Đưa con cho thiếp!
Lưu Cảnh hết sức cẩn thận đặt đứa bé ở bên cạnh thê tử. Đào Trạm quay sang nhìn con của mình, suối nước mắt hạnh phúc tuôn trào ra.
- Phu quân, đặt tên con là gì?
Lưu Cảnh vội vàng lấy trong người ra một tấm giấy tốt, chậm rãi mở ra, bên trong là một chữ “Trí”, là hắn chuẩn bị từ trước, bất kể làm nam hay nữ đều đặt cái tên này, liền cười nói:
Thanh âm của Tiểu Bao Tử tuy rất nhỏ, nhưng Đào Trạm vẫn nghe thấy, nàng vội nói:
- Phu quân, lúc này y tìm chàng chắc chắn là có chuyện rất quan trọng, chàng mau đi đi, Bao nương chăm sóc thiếp là được.
Lưu Cảnh gật gật đầu, hắn cũng có một dự cảm nhất định có đại sự đã xảy ra, hắn hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của thê tử, lại hôn đứa bé, lúc này mới xoay người vội vàng đi.
Đi ra nội viện, liền nhìn thấy Lý Thanh. Lý Thanh vội vàng tiến lên nói nhỏ vài câu, Lưu Cảnh nhướn mày:
- Người ở đâu?
- Đang chờ ở khách đường!
Lưu Cảnh lập tức đi nhanh về hướng khách đường, trong khách đường, một nam tử đang uống trà, có vẻ lo âu bất an, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài nhà. Lúc này trong viện truyền đến tiếng bước chân, nam tử kia bật đứng lên.
- Châu Mục đến rồi!
Theo tiếng nhắc nhở của binh sĩ canh cửa, Lưu Cảnh cùng vài thân binh đang bước nhanh tới.
Nam tử liền vội vàng tiến lên quỳ xuống thi lễ:
- Tiểu nhân phụng mệnh Lỗ Phó đô đốc mang tin tới cho Châu mục!
- Không cần phải khách khí, xin đứng lên đi!
Lưu Cảnh tiếp nhận tin, ngồi xuống đọc kỹ, dần dần, hắn cau mày lại, tin tức trong thư làm hắn giật mình. Tào Tháo hứa hẹn với Tôn Quyền trong vòng ba đến năm năm sẽ không tấn công Giang Đông.
Lưu Cảnh lại đọc tin lần nữa, trong thư không nói đến thái độ của Tôn Quyền, chỉ nói việc này vẫn còn tuyệt mật.
- Tào Tháo phái người cấp tin cho Ngô hầu là chuyện khi nào?
- Đại khái bốn ngày trước.
Nam tử đứng ở một bên bẩm báo nói:
- Việc truyền tin rất nhiều người biết rồi, nhưng nội dung bức thư thì không ai biết. Lỗ Phó đô đốc nói chuyện này khẩn cấp, hy vọng Châu mục sớm quyết định.
- Ta biết rồi, ngươi đi về trước phục mệnh đi!
Lưu Cảnh lập tức chỉ bảo thân binh:
- Thưởng hắn mười lượng vàng, đưa hắn trở về.
Nam tử vô cùng cảm kích lui ra. Lưu Cảnh trầm tư một lát, lại hỏi Lý Thanh:
- Giờ là lúc nào?
- Hồi bẩm Châu Mục, hiện tại nửa đêm canh bốn.
Lưu Cảnh muốn đi thăm con trai của mình, nhưng chuyện về Tôn Quyền hết sức trọng đại, giống như tảng đá lớn đè nặng trong lòng hắn, hắn lập tức phân phó Lý Thanh:
- Mau đi đến quý phủ Giả tiên sinh, nói ta có việc khẩn cấp mời y tới gặp!
Phủ đệ của Giả Hủ ở thư viện trấn, ít nhất nửa canh giờ mới đến. Lưu Cảnh lại quay về nội trạch, lúc này tất cả mọi người đã nghỉ ngơi, Đào Trạm cũng đã quá mệt mỏi cùng con nhỏ ngủ rồi.
Lưu Cảnh cũng cảm thấy mệt mỏi, trở lại thư phòng của mình chợp mắt một lát.
Không biết qua bao lâu, hắn bị những tiếng gõ cửa làm bừng tỉnh:
- Chuyện gì?
Hắn mơ mơ màng màng hỏi.
Là tiếng của Tiểu Bao tử:
- Công tử, bên ngoài thân binh báo lại, nói Giả tiên sinh đến.
Lưu Cảnh xoay người đứng lên đi ra mở cửa, thấy Tiểu Bao Tử đứng ngoài cửa, một tay cầm một đèn lồng, một tay bưng một chén trà nóng, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi. Hắn uống hết chén trà, cười nhéo mặt tròn tròn của nàng:
- Đi ngủ đi!
Tiểu Bao Tử đáp vâng, lại nói:
- Phu nhân và con đều khỏe, phu nhân nói có thời gian thì công tử thương lượng một chút về việc tìm vú nuôi.
- Việc này để nàng ấy quyết định đi, không cần hỏi ta.
Lưu Cảnh đi vài bước, lại dừng lại quay đầu dặn dò Tiểu Bao Tử:
- Mấy ngày này khả năng ta bề bộn nhiều việc, Tiểu Bao Tử, nhờ nàng chăm sóc phu nhân nhiều hơn.
Tiểu Bao Tử chưa bao giờ thấy công tử trịnh trọng dặn dò mình như vậy, trong lòng nóng lên, vội vàng đáp ứng:
- Công tử yên tâm, thiếp nhất định sẽ làm thật tốt.
Lưu Cảnh cười cười, lúc này mới vội vàng đi ra ngoài thư phòng. Tiểu Bao Tử nhìn hắn đi xa, nàng lập tức ủ rũ quay người về phòng, nhưng trong lòng tính toàn ngày mai còn có chuyện lớn gì phải làm không.
Lúc này đã qua canh năm, trời vẫn tối, Lưu Cảnh vừa vào cửa đã thấy Giả Hủ đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại bên ngoài thư phòng. Hắn áy náy nói:
- Để tiên sinh không được nghỉ, thật sự ngại quá.
Giả Hủ lại khẽ mỉm cười, chắp tay nói:
- Nghe nói Châu Mục hạ sinh quý tử, đây là phúc của Kinh Châu, chúc mừng Châu Mục rồi!
- Đúng vậy! Đêm nay phát sinh hai kiện lớn, làm người ta khó có thể ngủ được.
- Hả? Còn có chuyện lớn nào nữa?
Giả Hủ không hiểu hỏi.
- Tiên sinh mời ngồi!
Hai người ngồi xuống, Lưu Cảnh lấy thư ra đưa cho Giả Hủ:
- Đây là thư Giang Đông Lỗ Túc đưa tới, tình thế không ổn!
Giả Hủ nhận thư đọc một lượt, mỉm cười:
- Đây là phương án của Trình Dục, hắn vẫn đề nghị đem Kinh Châu và Giang Đông tách ra suy xét, nhưng Tào Thừa tướng nóng lòng thống nhất phía nam, không chịu chấp nhận đề nghị này của y, hiện tại đoán chừng là gặp suy sụp, cuối cùng Tào Thừa tướng tiếp nhận phương án của y rồi.
Lưu Cảnh thở dài:
- Không thể không nói, phương án này phi thường nham hiểm.
- Đúng là vô cùng nham hiểm, nó bắt được chỗ yếu hại của Giang Đông, ý chí kháng Tào nội bộ Giang Đông cũng không kiên định, hơn nữa Tôn Quyền nhất định là muốn thu được ích lợi lớn nhất, có lẽ trong phương án của Tào Thừa tướng còn muốn thứ gì đó của Tôn Quyền.
Lưu Cảnh đương nhiên biết Tôn Quyền không phải là vị quân chủ có ánh mắt thiển cận, sẽ không xem xét hoà hoãn trong thời gian ba năm năm, nếu y tiếp nhận phương án của Tào Tháo, nhất định là có mưu đồ lớn hơn nữa. Lưu Cảnh suy nghĩ một chút, liền minh bạch ý tứ của Giả Hủ.
- Ý của tiên sinh nói là, Tôn Quyền là muốn cướp lấy Kinh Châu từ trong tay Tào Tháo?
Giả Hủ gật gật đầu:
- Ngoài cái đó ra, ta không nghĩ ra được lý do gì khác.
Lưu Cảnh khoanh tay đứng ở trước cửa sổ, nhìn ánh bình minh mông lung bên ngoài, tâm tình của hắn hết sức phức tạp, giờ phút này, hắn rốt cục cảm nhận được sự tàn khốc của chính trị. Trước lợi ích, Tôn Quyền cũng sẽ không chút do dự vứt bỏ mình, cho dù bọn họ ký tên đồng minh hiệp nghị, cũng vô dụng.
- Chúng ta nên làm gì bây giờ, tiên sinh có đề nghị gì không?
Thật lâu sau, Lưu Cảnh trầm giọng hỏi.
Giả Hủ trầm tư chốc lát nói:
- Biện pháp tốt nhất là khuyên bảo Tôn Quyền thủ vững liên minh, tuy nhiên khó khăn sẽ rất lớn. Sở dĩ Lỗ Túc cầu trợ Châu Mục, chứng minh y đã bó tay hết cách rồi.
- Phương pháp xử lý xấu nhất là gì?
- Không có phương pháp xử lý xấu nhất, y phải rút binh, sau khi chúng ta độc lập đánh bại Tào quân lại quay lại thu thập y.
- Vậy tiên sinh cho là chúng ta khả năng đơn độc đánh bại Tào quân bao nhiêu?
Giả Hủ lắc đầu:
- Thẳng thắn nói ta cũng không biết, nhưng ta cảm giác khả năng rất thấp, dù sao thực lực song phương đối lập quá lớn, lấy kinh nghiệm phong phú của Tào Thừa tướng và mưu sĩ thủ đoạn ngoan độc của ông ta, cho dù đánh bất ngờ thắng cũng không lớn, có lẽ chúng ta có ưu thế trên nước, nhưng nếu như Tôn Quyền lại trợ Tào quân, chúng ta bại là điều không thể nghi ngờ rồi.
- Tôn Quyền sẽ phản trợ Tào quân sao?
Giả Hủ cười khổ:
- Nếu như y ngay cả việc hủy minh ước cũng dám làm, ta nghĩ có gì mà không thể?
Lưu Cảnh im lặng, nếu Tôn Quyền sợ mình tương lai báo thù, như vậy y nhất định sẽ trợ Tào Tháo diệt mình hoàn toàn trừ hậu hoạn, điểm này vô cùng đáng tin.
- Xem ra chúng ta chỉ có con đường thứ nhất là tận lực thuyết phục Tôn Quyền rồi.
Giả Hủ lại khẽ mỉm cười:
- Kỳ thật thuyết phục Tôn Quyền cũng không khó, mấu chốt là phải khiến Tôn Quyền nhìn thấy được hy vọng. Ta có một phương án, giúp Châu Mục thuyết phục được Tôn Quyền.