- Rất đơn giản, điều ta đoán được, bên kia Giang Hạ cũng có thể đoán được, nếu Giang đông muốn rút quân, thế thì ắt hẳn Lưu Cảnh sẽ đầu hàng Tào Tháo, gã trái lại sẽ công diệt Giang Đông, Tào Tháo có thể dừng công Giang Đông ba năm, nhưng ta tin chắc rằng, trong thư đấy Tào Tháo không hề tính đến Lưu Cảnh.
Tôn Quyền chính là muốn lợi dụng Lỗ Túc để tiết lộ chuyện này cho Lưu Cảnh biết, đương nhiên, y có thể trực tiếp nói cho Lỗ Túc biết cách nghĩ của mình, tuy nhiên làm kẻ bề trên, đều thích thăm dò tâm tư của thuộc hạ, Tôn Quyền cũng không ngoại lệ, đây không phải là Tôn Quyền không tin tưởng Lỗ Túc, chỉ là thi thoảng dò thám tâm tư thuộc hạ một tí, cũng là sở thích của kẻ quyền mưu.
Tôn Quyền đứng dậy, khoanh tay đi đi lại lại trong phòng, hứa hẹn của Tào Tháo khiến Tôn Quyền có chút động lòng rồi, ba đến năm năm không tấn công Giang Đông, rõ ràng là muốn tập trung tinh lực để đánh Mã Đằng, sau đó quay đầu tiêu diệt Trương Lỗ, cuối cùng là từ Hạn Trung xuống Ba Thục.
Theo thứ tự tiêu diệt hết ba thế lực lớn mạnh này, chẳng phải cũng mất ba đến năm năm sao?
Tôn Quyền nắm rõ dụng ý của Tào Tháo, chỉ có điều y đang nghĩ đến một kế hoạch vĩ đại hơn, y dám khẳng định Tào tháo sẽ tiêu diệt Mã Đằng trước, dù sao Trương Lỗ và Lưu Chương đều là chó bảo vệ, bản thân hoàn toàn có thể lợi dụng cơ hội lúc Tào Tháo tiêu diệt Mã Đằng, nuốt chửng Kinh Châu và Ba Thục, sau đó dùng sức mạnh phương nam chống lại Tào Tháo, hình thành cục diện Nam Bắc phân trị.
Đây kỳ thật là mơ ước ba đời Giang Đông, trong tay Tôn Quyền đã cực kỳ gần kề thành công, đáng tiếc bại trong gang tấc, y ở Sài Tang đã bại trong tay của Lưu Cảnh, thậm chí khiến Tôn Quyền cảm thấy một nỗi lo sợ kì lạ, lúc đó Sơn Việt hỗn loạn, nếu Lưu Cảnh được Lưu Biểu toàn lực giúp đỡ, soái lĩnh đại quân Kinh Châu tiếp tục Đông chinh, rất có khả năng ngay cả Giang Đông cũng sẽ bị tiêu diệt.
Cũng may Lưu Biểu vốn không tín nhiệm Lưu Cảnh, mà lúc ấy Lưu Cảnh cũng binh lực cạn kiệt, Giang Đông mới thoát một kiếp nạn, chính vì nỗi lo ngại xuất phát từ Lưu Cảnh, Tôn Quyền mới cố gắng hòa giải với Lưu Cảnh sau chiến trận, ấy thế mà trong triều khá nhiều tên chẳng hiểu chuyện.
Nay Lưu Cảnh ngày càng lớn mạnh, trong tay có sáu bảy mươi nghìn quân đội, lại có vũ khí chiến tranh lợi hại như dầu hỏa, đã hoàn toàn có khả năng chống chống lại Giang Đông, điều này khiến Tôn Quyền càng thêm kiêng kị Lưu Cảnh, ý nghĩ thống nhất phương nam cũng theo đó tiêu tan.
Nhưng nếu Lưu Cảnh bị Tào Tháo tiêu diệt, chỉ phái một tên đại tướng trấn thủ Kinh Châu, Tào Nhân hoặc là Tào Hồng, một khi chiến sự bùng phát với Mã Đằng Tây Lương, đương nhiên trọng điểm của Tào Tháo sẽ là bảo vệ Trung Nguyên và Hà Bắc, Kinh châu vốn không phải lợi ích chủ đạo của lão ta, Tào Tháo sẽ không đầu tư quân ngũ bảo hộ nó, nếu thế thì cơ hội của ta chẳng phải đã đến rồi sao?
Đoạt lấy Kinh Châu, tiêu diệt Ba Thục, thống nhất miền Nam, tâm nguyện của ba đời người rất có thể sẽ được hoàn thành trong tay ta.
Chính là cám dỗ cực kỳ to lớn này, khiến cho lòng liên minh của Tôn Quyền bị lay động, y thật sự đã có ý nghĩa rút quân khỏi Giang Đông, nhưng tôn Quyền cũng có điều lo ngại khá lớn, thứ nhất là danh tiếng của y sẽ bị tổn hại to lớn, phản bội minh ước, lâm trận bỏ chạy, không chỉ dân Kinh Châu căm hận y, e rằng dân Giang Đông cũng sẽ vì thế mà khinh bỉ y.
Tiếp đến là Lưu Cảnh, nếu Lưu Cảnh buộc phải đầu hàng Tào Tháo, thế thì Tào Tháo có lợi dụng Lưu Cảnh đến đối phó, nối đuôi theo lại dẫn đến điều lo ngại thứ ba, đó chính là Tào Tháo có giữ lời hứa hay không, dù sao đây cũng là bí mật thỏa hiệp, cho dù có thư tín, nhưng đó cũng chỉ là thư riêng của Tào Tháo, không phải lời hứa quan phương có đóng đại ấn làm tin.
Nếu Tào Tháo không thừa nhận hiệp ước này, sau khi tiêu diệt Kinh Châu liền dốc sức công phá Giang Đông, lúc đó Tôn Quyền y hối hận thì đã muộn ....
Chính vì cám dỗ to lớn đi cùng với băn khoăn lớn lao khiến cho Tôn Quyền hết sức khó xử, y ngẫm nghĩ ba hôm, cuối cùng quyết định thăm dò cách nghĩ của Lưu Cảnh, Tôn Quyền chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, nhìn về phía Vũ Xương, Lưu Cảnh cách y chỉ có trăm dặm, y rất hy vọng đêm nay Lỗ Túc sẽ đưa tin đến cho Lưu Cảnh.
...
Lưu Cảnh từ Cánh Lăng về tới Vũ Xương, hắn nhận được tình báo từ Giang Lăng, Tào Tháo sẽ huấn luyện thủy quân tại Giang Lăng, tạm thời ấn định hai tháng sau đông chinh, Lưu Cảnh biết đây không phải tung hỏa mù, chí ít phải có hai tháng để thích ứng, binh lính phương Bắc của Tào Tháo mới có thể đi thuyền đường trường được.
Hơn nữa thời gian hai tháng trời, cũng có thể để quân Giang Hạ và quân Giang Đông diễn tập phối hợp tác chiến, điều này rất quan trọng, chỉ khi hai quân phối hợp tốt với nhau, đó chính là cơ sở để giành thắng lợi cuối cùng.
Ban đêm, Lưu Cảnh ngồi trong phòng sách trả lời thư tín cho Tôn Quyền, hắn mong muốn gặp gỡ Tôn Quyền tại Hạ Khẩu, hắn vẫn suy xét giống như trong lịch sử vậy, đem chiến trường đặt tại Xích Bích, không thể đặt ở Hạ Khẩu, cần phải để một con đường lui, vả lại Hạ Khẩu cũng có thể làm trọng địa hậu cần của quân liên minh.
- Sao không ở trong phòng nghỉ ngơi, cứ đi lại khắp nơi?
Đào Trạm mỉm cười nói:
- Bà mụ nói với thiếp, nhất định phải đi lại nhiều hơn, sinh nở mới thuận lợi, cho nên thiếp đã dạo quanh hoa viên một vòng, đi ngang qua chỗ của chàng, muốn chàng đi dạo một vòng cùng thiếp.
Lưu Cảnh cười gật gật đầu:
- Mệnh lệnh phu nhân, nào dám không tuân theo?
Hắn nói với thị nữ:
- Ngươi lui đi! Phu nhân để ta chăm sóc.
Đào Trạm cười cười phẫy tay,
- Để chàng chăm sóc, thiếp mới không yên tâm đấy, A Dao, ngươi theo sau đi xa một chút.
- Trước kia chàng đi dạo cùng thiếp, không cho phép chàng ôm như thế, chàng cứ phải ôm, giờ thiếp cho chàng ôm, chàng lại chẳng hiểu ý, chẳng lẽ chàng chê thiếp bộ dạng khó coi hay sao?