Ngày thứ hai, lúc Bình An mới vừa rời giường liền nhận được điện thoại của Lê Thiên Thần, là hỏi cô sao tối hôm qua không nói cùng anh ta là muốn về trường học, ngược lại để Chú Đinh đưa cô, Bình An nhàn nhạt nói qua không muốn làm phiền anh ta.
Bên kia Lê Thiên Thần trầm mặc hồi lâu, mới dịu dàng hỏi Bình An buổi tối có thời gian không, muốn cùng nhau ăn cơm.
Bình An bây giờ đã không còn hận Lê Thiên Thần mãnh liệt giống như ban đầu nữa, cho nên không có cự tuyệt anh ngay, tìm lý do nói tối nay muốn cùng bạn học đi ra ngoài, uyển chuyển cự tuyệt lời hẹn của Lê Thiên Thần.
Muốn trả thù Lê Thiên Thần, không phải là không để ý đến anh ta như vậy là đủ rồi, cô muốn đem Lê Thiên Thần đuổi ra Tập đoàn Phương thị, thì không thể vào lúc này trở mặt cùng anh ta! Ba là một người coi trọng nhân tài, năng lực làm việc của Lê Thiên Thần không thể bắt bẻ, dù ba thương cô thế nào, đại khái cũng sẽ không nghe cô lời từ một phía liền đem Lê Thiên Thần đuổi việc, huống chi hiện tại ba còn tin tưởng Lê Thiên Thần như vậy.
Ngắt điện thoại, Bình An liền cùng bạn bè cùng phòng đến phòng học, hai tiết khóa sang này là hai tiết tự học, hai tiết học buổi chiều có thể không đi, sau khi tan lớp, Bình An cầm chuẩn bị xong phong thư giao cho Lâm Tĩnh bộ ngoại giao, muốn cô ấy phụ trách đem các loại tiền phụ cấp trả cho bạn học lúc trước giúp họ làm quảng cáo tuyên truyền.
Quảng cáo tuyên truyền lần này làm được rất tốt, siêu thị Đại Học Thành cũng bắt đầu tiêu thụ loại bánh bích quy past participle được các nữ sinh hoan nghênh, người phụ trách của công ty Đại Phán cũng bày tỏ rất hài lòng với Bình An.
Đây là lần đầu tiên Bình An làm xong công việc của , cái loại bộ ngoại giao cảm giác thỏa mãn cùng thành tựu đó để cho cô tràn đầy lòng tin đối với tương lai, cô không phải không làm được, mà là trước kia không có dụng tâm, cô không tin mình là một khúc củi mục!
Lúc ở bệnh viện tâm thần, Đỗ Hiểu Mị không chỉ một lần ở trước mặt cô mắng cô vô dụng, là củi mục!
Bốn cô gái trẻ sau khi ăn cơm trưa xong, đã sắp mười hai giờ, vì vậy chia nhau làm việc, Bình An cùng Kỷ Túy Ý đi về hướng thành phố Meibo cách trường học khá xa.
Mới vừa đi ra cửa chính trường học, Bình An liền lấy ra điện thoại di động, Hôm nay tớ không có lái xe, chúng ta gọi tắc xi đi đi.
Kỷ Túy Ý lập tức đoạt lấy điện thoại di động của cô, trêu cợt nói, Đại tiểu thư, bây giờ cậu muốn bằng sức lực của mình để mở cửa hiệu, cậu biết từ chỗ này đi tắc xi đến thành phố Meibo phải tốn bao nhiêu tiền mồ hôi nước mắt không? Cậu lại không muốn sử dụng tiền của ba cậu, vậy cậu có bao nhiêu tiền để có thể lãng phí?
Bình An giật giật khóe miệng, Cậu bình thường ra cửa cũng nhất định luôn đòi gọi tắc xi đấy!
Gia cảnh của Kỷ Túy Ý không tồi, đơn vị công tác của cha mẹ đều là ở cơ quan, mặc dù không tính là cán bộ cao cấp, nhưng từ nhỏ cũng không chịu thua kém ai, ghét nhất là xe buýt Thành phố G, cảm thấy đó là cái hộp bánh nhồi người vào, cho nên lúc bốn người bọn họ đi ra ngoài dạo phố, hoặc là Bình An lái xe, hoặc là gọi tắc xi, lúc đó sao không thấy các cậu ấy nói là đang lãng phí tiền mồ hôi nước mắt?
Vậy làm sao giống? Đó rõ ràng là mình sử dụng phí sinh hoạt, đương nhiên nên sang trọng thì sang trọng, chỗ nào cần tiết kiệm thì nên tiết kiệm mới đúng! Kỷ Túy Ý ra vẻ đạo lý giáo dục Bình An, bình thường đi ra ngoài đi dạo phố đại đa số đều là Bình An tự mình lái xe, số lần gọi tắc xi không coi là nhiều, hơn nữa lộ trình cũng không xa như thành phố Meibo vậy, họ dĩ nhiên phải xài sang một chút.
Được rồi, vậy làm sao bây giờ? Nơi này có xe trực tiếp đến thành phố Meibo sao? Cách nửa thành phố đó, tuy cô chưa từng đi qua xe bus nhưng cũng biết con đường này cũng không dễ đi.
Xe điện ngầm! Chuyến số 3, trực tiếp đến thành phố Meibo. Kỷ Túy Ý nói như đã tính trước giống như sớm có chuẩn bị hôm nay nhất định phải mang Bình An thể nghiệm phương thức sống của dân chúng bình thường.
. . . . . . Được rồi! Trong lòng Bình An thật ra thì muốn nói thời gian rất quý giá, gọi tắc xi có thể tiết kiệm nhiều hơn thời gian, về chút tiền xe này thật không coi vào đâu, nhưng lại sợ bị dạy dỗ hội đồng, không thể làm gì khác hơn là đi theo Kỷ Túy Ý đi mười lăm phút đến ga tàu điện ngầm.
Có thẻ thong hành toàn thành phố không? Là một loại thẻ thông minh xe buýt cùng xe điện ngầm cũng có thể dùng, Kỷ Túy Ý cầm tấm thẻ màu đỏ hỏi Bình An.
Bình An lắc đầu, bình thường cô đều không ngồi xe buýt cùng xe điện ngầm, làm sao chuẩn bị loại thẻ này chứ?
Kỷ Túy Ý dùng ánh mắt mình biết ngay mà khinh bỉ nhìn Bình An một cái, mang cô đến 7-11 mua thẻ thông hành thông minh, hai người vào trạm xe lửa, mồm có chút há hốc nhìn hàng dài trước cửa kiếng xe điện ngầm.
Tiểu Ý à, đây có khác gì chen chúc trên xe buýt đâu? Khác là có thể chen qua nổi hay không thôi! Đại Học Thành có mười đại học, nhân số học sinh đông đến bao nhiêu đương nhiên có thể tưởng tượng được, công thêm gần đó còn có một số khu công nghiệp, cho dù hôm nay không phải Chủ nhật, dòng người cũng không ít a.
Kỷ Túy Ý ảo não nhìn chằm chằm mấy cái hàng dài này, Hôm nay đặc biệt nhiều người!
Bình thường cậu thích đi xe điện ngầm sao? Bình An không phải không nể mặt, nhưng thật sự hoài nghi cô ấy sau khi đến Thành phố G sau đã đi xe buýt cùng xe điện ngầm được mấy lần.
Bình thường ra cửa không phải đều có cậu sao? Kỷ Túy Ý lườm cô một cái, Đi, không lẽ mình to thế này lại chen không lọt.
Bình An phản xạ có điều kiện cúi đầu nhìn qua nhìn trước ngực không kiêu ngạo lắm của mình, vừa nhìn về phía Kỷ Túy Ý rất kiêu ngạo, trong lòng lặng lẽ suy nghĩ, chẳng mấy chốc cậu sẽ bị ép từ cúp D sang cúp A mất thôi.
Xe buýt cùng xe điện ngầm Thành phố G dung nạp năng lực tuyệt đối là vô cùng vô tận rồi, Bình An bị Kỷ Túy Ý lôi kéo chen vào cửa xe, hai người thiếu chút nữa đem cả khuôn mặt cũng dán cửa xe rồi.
Kỷ Túy Ý chịu đựng chung quanh các loại mùi vị hỗn tạp mà thành, nghĩ thầm nhịn thêm chút nữa, đến sau đứng, hành lí trên xe điện ngầm ra ra vào vào, đem các cô đụng ngã tới ngã lui. Thật vất vả mới chen từ cửa đến chính giữa, lại càng thêm chịu hành hạ, đứng ở vị trí sát vách họ là người đàn ông trên thân có một mùi thuốc lá nồng nặc, lúc nói chuyện cùng những người bên cạnh, cái miệng anh ta thối đến mức làm cho người ta chỉ muốn nôn.
Sau này đi ra ngoài nên gọi tắc xi đi! Kỷ Túy Ý kéo Bình An lần nữa chen đến bên cửa xe.
Bình An cúi thấp mắt nhìn ngực của cô ấy bị cửa xe đè ép, thiếu chút nữa muốn nói không bằng cứ như vậy mỗi lần muốn đi đến thành phố Meibo, nhất định sẽ có thể biến của cậu thành cup A! Nhưng cô bị bầy người phía sau chen lấn cũng khó chịu, không thể làm gì khác hơn là dùng sức gật đầu.
Họ ở một canh giờ sau rốt cuộc cũng đã đặt chân tới thành phố Meibo!
Thành phố Meibo gần Thành phố G là do một công ty liên hợp phát triển kinh tế hữu hạn của Mỹ tự mình đầu tư dựng lên khu mua sắm mỹ phẩm chuyên nghiệp rộng lớn đại quy mô, cũng là khu trung tâm giao dịch mỹ phẩm tiên tiến nhất, cấp bậc cao nhất, kích thước lớn nhất của thi trường Châu Á.
Lần đầu tiên mình mới tới đây đó! Bình An đứng ở cửa kiếng thật lớn của thành phố Meibo cảm thán một tiếng.
Nói nhảm! Kỷ Túy Ý khinh bỉ nhìn cô một cái, kéo cô đi vào.
Thành phố Meibo xây dựng hoàn toàn phù hợp với hình tượng thương trường theo tiêu chuẩn hiện đại hóa , ở bên ngoài xem ra có một loại cảm giác khí thế hào hùng, bên trong thì lại vô cùng tráng lệ. Họ đứng ở trung tâm hình tròn, nhìn màn hình điện tử siêu lớn, thương gia tới nơi này lấy hàng rất nhiều, người đến người đi, họ ngược lại không biết bắt đầu xem xét từ chỗ nào.
“Hay chúng mình đi đến tầng giới thiệu sản phẩm xem trước đi, cậu nhìn nè, tầng trệt là tầng sản phẩm dành cho tóc, lầu một là dành cho chăm sóc tay chân, mỗi tầng đều có một sản phẩm chăm sóc riêng. Bình An quan sát cẩn thận trong chốc lát, phát hiện tầng dưới là sản phẩm bảo dưỡng tóc, kích thích mọc toác và nhuộm màu cho tóc, tầng mà họ đứng đều là sơn móng tay cùng nước hoa, có thể lầu hai thì khác mữa.
Kỷ Túy Ý gật đầu, hai người trước cửa thang máy tìm được tầng lầu giới thiệu sản phẩm, lầu ba mới chuyên kinh doanh về sản phẩm bảo dưỡng trang điểm.
Hai cô gái trẻ tuổi hoàn toàn không có kinh nghiệm, sau khi đến lầu ba bắt đầu đến một gian trưng bày để nhìn, khách khác vào người ta trong tiệm, những nhân viên cũng nhiệt tình chào hỏi, chỉ có hai người bọn họ bị xem thành trong suốt.
Giống như coi chúng ta là những người không có nhiệm vụ nhỉ. Kỷ Túy Ý căm giận bất bình ở Bình An bên tai nói thầm .
Bình An cắn cắn môi, cầm một chai mỹ phẩm dưỡng da, rồi sau đó nìn một vị khách đang nói chuyện cùng chị chủ cửa hàng, sau đó kéo Kỷ Túy Ý hướng một gian khác đi tới.
Lần này vào gian hàng, Bình An không xem sản phẩm trước, mà là hỏi gần đây có sản phẩm mặt nạ mới nào hay không, cô chủ kia nhìn hai người bọn họ một cái, hỏi, Tiểu thư là muốn mở tiệm thẩm mỹ sao?
Bình An lắc đầu, Không phải tiệm thẩm mỹ!
Chỗ này của chúng tôi là hàng chuyên độc quyền về thẩm mỹ viện. Cô chủ cười nhìn Bình An, Các cô muốn mở tiệm để kinh doanh?”
Hiếm khi gặp được cô chủ hòa ái dễ gần như vậy, Bình An dùng sức gật đầu, Ở khu phía Tây có khu vực dành riêng cho sản phẩm trang điểm, các cô có thể đến đó xem một chút.”
Bình An cùng Kỷ Túy Ý mặt mày hớn hở, cám ơn liên tục, sau đó đi về phía Khu Tây.