Tống Tiếu Tiếu vẫn còn đang trong cái hố Trọng sinh mà cô ấy mới đào, Vi Úy Úy đang xem truyện tranh, Kỷ Túy Ý thì chơi trò chơi, nhìn thấy Bình An xách theo một túi to trở lại, cười hì hì đưa móng vuốt ra chào hỏi, Các chị em, tớ đã trở về.
Kỷ Túy Ý lập tức kêu lên, Tới đây ngồi xuống không được nhúc nhích, chờ tớ đánh xong đại BOSS hãy nói!
“Tớ cũng chỉ còn một trăm chữ là hết chương này, cậu một chút. Tống Tiếu Tiếu cũng nói.
Chỉ có Vi Úy Úy tạm để quyển truyện xuống, đem Bình An ngồi ở trên ghế xếp, nâng cằm cô lên quan sát cẩn thận , Mắt hiện hoa đào, sắc mặt đỏ thắm, thấy vậy hai ngày quả thật rất được bồi bổ! Hoàn toàn không hề suy nghĩ đến tấm lòng của mấy chị đây vì em mà lo lắng, hoang mang, sợ hãi, quả thật tội đáng chết vạn lần.
Bình An giơ móng vuốt lên, Phạm nhân yêu cầu biện bạch!
Tống Tiếu Tiếu cùng Kỷ Túy Ý đồng thời mở miệng, Cho phép biện bạch.
Bình An được thế tiến lên, đứng ở trên ghế, chỉ về phía ba người, Các cậu đêm hôm đó trơ mắt nhìn thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết thiện lương như tớ bị một người đàn ông lôi đi, thế nhưng không hề ra tay tương trợ, một chút đồng tình cũng không có, chẳng lẽ cũng không lo lắng tớ gặp bất trắc, bị sắc lang giày xéo, hủy đi cuộc đời xinh đẹp, tương lai tươi sáng của tớ sao. . . . . .
Kỷ Túy Ý đem một đao giải quyết trò chơi quay đầu lại nhìn Bình An cười lạnh, Năm tháng trước, vào đêm thất tịch, lễ tình nhân toàn bộ kí túc xá chúng ta hẹn nhau sẽ cùng đi dạo phố, là ai ở nửa đường gặp phải Lê Thiên Thần, sau đó quăng mấy chị đây sang một bên? Còn oán giận mấy chị làm bóng đèn ngăn cảm tình duyên đôi lứa, không biết thức thời tự động rời đi cho người ta có cơ hội bên nhau tâm tình, sao chỉ mới qua mấy tháng, mấy chị lại trở thành người xấu thấy chết mà không cứu vậy nhỉ? Đây không phải đáp ứng yêu cầu để người ta có cơ hội bên nhau của ai đó đó sao?
Công phu võ mồm của Bình An luôn luôn không lợi hại bằng Kỷ Túy Ý, huống chi nói lại là sự thật, nhưng đó đều là chuyện cũ trước kia, cô vung hai tay lên, Gái ngoan thì không nên đề cập tới chuyện xấu hổ năm xưa, tớ đã nói rồi đối với Lê Thiên Thần cũng không hề có ý tưởng gì hết á, là, các cậu còn vứt bỏ tớ không quan tâm đến tớ!
Vậy cậu có bị gì hay không? Tống Tiếu Tiếu quay đầu lại liếc xéo cô hỏi.
Mặc dù may mà chị đây không có tổn hao gì, nhưng mà tâm linh bị thương tổn. Bình An hừ nói.
Vi Úy Úy giơ tay lên vỗ vào đầu Bình An, Đứa nhỏ này thiếu dạy dỗ.
Bình An oa oa kêu to, nụ cười trên mặt cũng rực rỡ như hoa, cùng ba chị em này ở chung một chỗ, cô không cần phải phòng bị, cũng không cần lo lắng họ sẽ hại cô, sống chung cực kì thoải mái, là bến cảng nghỉ ngơi cho trái tim tràn đầy mỏi mệt cùng thù hận của cô.
Tốt lắm, bây giờ cậu có thể nói tiếp, đêm hôm đó sau khi đi cùng Lê Thiên Thần, lại xảy ra chuyện gì? Chờ Vi Úy Úy đem Bình An giáo huấn xong, Kỷ Túy Ý mới nhàn nhã hỏi .
Các cậu còn muốn xảy ra cái gì? Đương nhiên là về nhà ngủ! Bình An còn thiếu mỗi chuyện cắn khăn tay đến góc uất ức.
Trở về nhà của ai? Tống Tiếu Tiếu đem chương tiểu thuyết mới nhất nhấn nút gửi đi, rốt cuộc có thể tới thẩm vấn phạm nhân rồi.
Bình An nhảy lên, Đương nhiên là về nhà của tớ, Lê Thiên Thần sau khi đưa tớ về nhà thì cút ngay rồi.
Tống Tiếu Tiếu ho nhẹ một tiếng, Được rồi, trải qua sự khảo nghiệm của chúng tôi, chúng tôi tin tưởng phạm nhân đã đối với Lê Thiên Thần thật sự tâm đã như tro tàn rồi.
Sớm nên tin tưởng mới đúng! Bình An hừ hừ nói, sau đó cười nói, Tớ mua thức ăn khuya cho các cậu nè, còn nóng hôi hổi đây này.
Vi Úy Úy lập tức mở túi ra, Ngao, có cánh gà chiên ớt tớ thích nè.
Kỷ Túy Ý trợn mắt nhìn Bình An một cái, Cậu muốn báo thù mình sao.
Bình An cầm một cái cánh gà ở trong miệng cắn một cái, Tớ cần năng lượng, ai kiêng ăn thì nhịn!
Hiện trường lập tức biến thành ba đánh một.
Ba người hi hi ha ha ăn xong bữa khuya, Bình An cùng các cô nói ra kế hoạch mình muốn mở tiệm ở khuôn viên trường.
Bọn Kỷ Túy Ý đối diện nhìn nhau, Tống Tiếu Tiếu đưa tay sờ trán Bình An: “Cậu bị bệnh à, sao đột nhiên lại nghĩ như thế, sao lại cùng mấy học sinh vất vả cần cù khác đoạt mối làm ăn vậy.
Được gọi là cạnh tranh công bằng, người khác có thể ở trong trường học mở tiệm làm ăn, sao tớ lại không thể? Bình An đẩy tay Tống Tiếu Tiếu ra, nghiêm túc nhìn họ.
Cậu nói là thật? Kỷ Túy Ý nhíu mày hỏi, Nếu quả như thật, cũng không phải là không thể, tiền vốn cậu không cần lo lắng, lại có thể mời người khác giúp cậu trông tiệm, ừ, đại tiểu thư cậu cũng không cần lo lắng kinh doanh không tốt, dù sao chủ yếu cậu cũng không muốn kiếm tiền.
Ai nói tớ không muốn kiếm tiền, lần này tớ mở tiệm là bằng tự cố gắng, không liên quan đến ba tớ, tớ không muốn dựa vào thế lực cùng tiền bạc của ba tớ để mở tiệm, mà là tự mình bắt đầu, tớ muốn tự kiếm tiền bằng tay tớ. Bình An hạ thấp thanh âm xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn ở dưới ánh đèn càng thêm lộ ra vẻ trắng nõn mềm mại mang theo nụ cười nhàn nhạt, lại lộ ra một vẻ kiên quyết chưa từng có.
Cậu còn khỏe chứ? Bị cái gì kích thích vậy? Tống Tiếu Tiếu cẩn thận hỏi.
Bình An cười cười, Xã hội bây giờ phổ biến thấy những người giàu sang không có hảo cảm, tớ cũng không muốn trở thành sâu gạo, củi mục chơi bời lêu lổng trong mắt người khác.
Bình An, cậu phải biết, chuyện giống vậy, người khác làm tốt lắm thì được cho là cố hết sức, còn nếu cậu làm tốt hơn chăng nữa, cũng chỉ có ½, bởi vì mọi người sẽ cho rằng đây là chuyện đương nhiên , nhất định sẽ cho là cậu thành công là nhờ ba cậu giúp một tay. Kỷ Túy Ý sau khi nghe, hơi trầm ngâm một chút, mới cùng Bình An phân tích khó khăn mình phải đối mặt nếu muốn mở tiệm.
Hơn nữa, cậu chưa từng có kinh nghiệm ở phương diện này, vừa bắt đầu nhất định phải chịu nhiều khổ , người khác cũng sẽ không coi trọng cậu, đến lúc đó ở trước mặt cậu có lẽ không có gì, nhưng sau lưng sẽ dè bỉu, mỉa mai, cậu cho là không để bụng mấy chuyện đó?
Việc nào cũng có lần đầu tiên, nếu tớ đã hạ xuống quyết tâm này, cũng đã suy tính tất cả hậu quả. Bình An cười nói, bất luận kẻ nào hoặc chuyện gì cũng không thể làm cho cô bỏ cuộc nửa đường, cô nhất định phải buộc chính mình càng thêm trở nên kiên cường, bất kể đối mặt cái khó khăn gì, cũng không thể lùi bước.
Vậy cậu muốn mở tiệm kinh doanh cái gì? Tống Tiếu Tiếu hỏi, nếu Bình An đã quyết tâm, họ làm bạn tốt đương nhiên sẽ không đả kích lòng tin của cô.
Sắc mặt Bình An sáng lên lập tức, hưng phấn hỏi, Các cậu cảm thấy đại học của chúng ta kinh doanh cái gì để kiếm lợi nhiều nhất?
Ăn uống! Chỉ là khu phố này có quá nhiều quán bán hàng cùng quán ăn nhỏ rồi, đây là kỹ thuật, không quá thích hợp với cậu, về phần thời trang thì..., mặc dù tốt làm, nhưng rất nhiều thà đi vào trong thành phố mua chứ ko chịu mua ở trong trường học, chỉ sợ đụng hàng, cho nên. . . . . . Tống Tiếu Tiếu nhìn về phía Kỷ Túy Ý, Kỷ Túy Ý lại nhìn về phía Bình An.
Bình An cười hì hì nói, Cho nên tớ cảm thấy mỹ phẩm thích hợp nhất!
Cũng không cần chọn hàng hiệu quốc tế, tốt nhất là giá tiền vừa phải, hiệu quả lại không tệ, mang một ít nổi tiếng, như vậy tuyệt đối có thể hấp dẫn không ít bạn học nữ. Tống Tiếu Tiếu cũng hưng phấn đề nghị.
Bình An cười gật đầu.
Kỷ Túy Ý sờ sờ đầu Bình An, Đừng nói chị em không ủng hộ cậu nhé, hai ngày nay chúng tớ cũng không có giờ lên lớp, vậy sẽ theo cậu đến thành phố Meibo(*)xem thử một chút, nói không chừng có sản phẩm thích hợp.
(trung tâm mua sắm mỹ phẩm toàn cầu, nằm ở Quảng Châu, được mệnh danh là vẻ đẹp châu á thành phố mỹ phẩm đầu tiên ở TQ)
Vậy tớ cùng Úy Úy đến Đại Học Thành nhìn xung quanh có chỗ thích hợp để taxi đỗ lại hay không? , chúng tớ cũng quá nghĩa khí đúng không. Tống Tiếu Tiếu nói.
Ngao, tớ yêu các cậu chết mất. Bình An nhào qua ôm họ dùng sức hôn một cái.