Những người đi ngang qua thấy hành động kỳ lạ của Đường Thần, đều dừng lại, chỉ trỏ cậu.
Người đàn ông kia bật cười: "Đúng là tên quái dị, ăn mày đúng không, nhân dịp lễ đứng canh giữ thùng rác chuyên nhặt rác à?!"
"Mẹ nó, nghèo đến mức mất cả liêm sỉ."
Mọi người nghe thấy lời này của gã, lập tức hiểu ra, ánh mắt nhìn Đường Thần mang theo chút khinh thường.
Người vây xem càng lúc càng đông, những ánh mắt đó, chế giễu, xem chuyện cười, không quan tâm, đều có.
Nhưng bóng hình kia, vẫn luôn vùi trong thùng rác, chuyên tâm làm việc của mình.
Một lúc sau, Đường Thần cuối cùng cũng tìm thấy chú chó con, nhìn nó co ro trong một cái hộp, ánh mắt cậu dịu lại, nhẹ nhàng ôm chú chó ra ngoài.
Lúc này bộ quần áo sạch sẽ của cậu đã bị bẩn, còn dính một mùi lạ.
Những người xung quanh lập tức lấy tay che mũi lùi lại hai bước.
Ánh mắt đó, Đường Thần quá quen thuộc.
Cậu cúi mắt không nhìn, lặng lẽ đứng giữa đám đông, để mặc họ xem cậu như một trò hề.
Gã đàn ông vừa ném chó nói: "Này, thứ đó là của tao, mày muốn cũng được, đưa tiền đây."
Đường Thần nhìn gã: "Nhưng anh đã vứt nó rồi."
Người đàn ông che mũi, giơ một tay ra: "Vứt rồi thì sao, đó cũng là đồ của tao. Đồ nhà quê, đưa tiền đây."
Đường Thần cũng muốn dùng tiền để mua chú chó con này, nhưng cậu không có tiền, ra ngoài quá vội, điện thoại cũng không mang theo.
Cậu lại không muốn trả chú chó cho tên khốn này, chỉ có thể đứng im tại chỗ như vậy.
Dáng vẻ không phản kháng của Đường Thần khiến cậu trở nên yếu đuối dễ bị bắt nạt.
Gã đàn ông càng trở nên ngang ngược, gã gân cổ lên hét: "Tất cả ra đây mà xem này! Thằng nhà quê này, chui vào thùng rác nhặt đồ mọi người vứt đi!"
"Tuổi còn trẻ, không thiếu tay chân, kiếm một công việc tử tế để nuôi sống bản thân không được sao? Sao cứ làm những chuyện không biết xấu hổ!"
Những lời bàn tán xung quanh nổi lên, dày đặc không thở nổi.
"Sau này phải chú ý, đừng vứt những thứ có thông tin cá nhân vào thùng rác nơi công cộng."
"Phải đề phòng loại người này, ai biết cậu ta có ý đồ gì."
Đường Thần vẫn luôn im lặng, không biện bạch, không nói gì, lông mi khẽ rũ xuống.
Toàn thân cậu lấm lem, trong lòng ôm một con vật nhỏ đang run rẩy vì sợ hãi.
Cậu giống như một chú chó hoang không ai muốn nhận nuôi.
Khi Thích Trạch đến, thấy chính là cảnh tượng này.
Anh đột nhiên đau lòng, đẩy đám đông ra, nhanh chóng tiến về phía Đường Thần.
Gã đàn ông vừa vứt chó đang chỉ vào mũi Đường Thần, chửi cậu là tên nhà quê không biết xấu hổ.
Lần đầu tiên Thích Trạch không kìm được cảm xúc, nắm lấy cổ tay gã: "Anh có chuyện gì sao?"
Gã đàn ông ngẩng đầu, lại đối diện với một đôi mắt bình thản không gợn sóng, giống như một vực sâu, gã chỉ nhìn một cái đã cảm thấy sởn tóc gáy.
Nhưng nghĩ mình chiếm lý, gã đàn ông không sợ hãi, ưỡn ngực kể lại sự việc.
Thích Trạch nghe xong, trực tiếp rút mấy trăm tệ từ trong túi, ném vào người gã: "Cầm lấy rồi biến đi."
Gã đàn ông thấy có lợi, còn muốn vòi vĩnh thêm, nhưng Thích Trạch đột nhiên áp sát tai gã, khẽ nói điều gì đó.
Chỉ trong chốc lát, mặt người đàn ông trở nên tái mét, giống như gặp ma vội vàng bỏ chạy.
Thích Trạch nhìn đám đông, nhẹ nhàng nói: "Các người cũng có chuyện sao?"
Ánh mắt anh rất bình thản, nhưng mang sức ép cực lớn, chỉ nhẹ nhàng quét qua đám đông, không khí xung quanh dường như lập tức trầm xuống vài độ.
Mọi người lập tức lùi lại, sau đó giả vờ bận rộn, tản ra khắp nơi.
Xung quanh dần trở nên yên tĩnh.
Đường Thần lúc này mới ngẩng đầu, nhìn Thích Trạch cười toe toét: "Anh đến rồi."
Thích Trạch hơi nhíu mày, vốn định nói gì đó, nhưng đối diện với nụ cười của Đường Thần, lại như bị nghẹn lại, không nói được gì.
Anh lấy khăn ướt từ trong túi, cẩn thận lau sạch vết bẩn trên mặt Đường Thần.
Đường Thần cũng không động, nhìn anh chằm chằm: "Anh không thấy tôi hôi sao."
Cậu nói xong tự mình cười trước.
Lại nghiêng đầu ngửi mùi trên người, mặt đầy chán ghét, nhưng lại cười tươi hơn: "Hôi quá."
Tâm trạng Thích Trạch phức tạp, đưa khăn ướt cho cậu: "Tự lau tay đi."
Đường Thần nhận lấy nói lời cảm ơn, hai người ngồi xuống ghế dài bên cạnh.
Thích Trạch: "Sao họ chửi cậu, cậu lại không đáp lại, cũng không biện giải."
Đường Thần đang dùng khăn ướt vừa lau tay, lau lông cho chú chó trong lòng.
Cậu cúi đầu, sắc mặt khó đoán: "Nhưng họ, nói không sai mà."
Thích Trạch nghẹn lời, cổ họng đột nhiên chua xót.
Đường Thần: "Đồ nhà quê, nhặt rác, xấu hổ, đều không sai mà. Chẳng lẽ tôi không phải đồ nhà quê? Tôi không nhặt rác người khác vứt đi? Cho nên có cái gì để biện giải."
Thích Trạch không nói gì nữa, chỉ nhìn cậu.
Anh phát hiện, Đường Thần dường như luôn giữ thái độ nghi ngờ và hoảng sợ với những lời khen ngợi mà người khác dành cho mình.
Nhưng với những lời chê bai và tổn thương mà người khác đưa ra, cậu luôn mặc định, không phản kháng.
Thích Trạch không hiểu, tại sao cậu lại như vậy.
Nhưng mối quan hệ hiện tại của hai người, chưa đủ thân thiết để có thể tâm sự, nói về quá khứ, nói về vết thương lòng của mình, cho đối phương thấy được tâm hồn của mình.
Xuất phát từ sự tôn trọng, Thích Trạch không định hỏi gì.
Thích Trạch chỉ nói: "Chú chó này cậu tính sao, thím Ma có cho cậu nuôi không?"
Đường Thần cũng rất phiền não: "Thím chắc chắn sẽ không đồng ý, đây là chó cảnh, sinh ra đã hưởng phúc, nuôi theo cách nhà quê thì khổ cho nó quá."