Thích Trạch dừng lại: "Cậu muốn tặng hoa cho ai à?"
Đường Thần xấu hổ sờ mái tóc cắt ngắn của mình: "Ừm..."
Sắc mặt Thích Trạch thoáng trầm xuống.
Đường Thần giải thích: "Chị cả của tôi hôm nay không về nhà, mấy cô gái khác đều có hoa cả, tôi muốn tặng cho chị ấy một bó."
Vẻ mặt của Thích Trạch dịu đi: "Lát nữa chúng ta có thể ghé qua cửa hàng hoa."
Đường Thần cười rạng rỡ, hai lúm đồng tiền hiện rõ: "Được."
Bữa ăn được nửa chừng thì cặp đôi ở bàn bên cạnh đột nhiên cãi nhau.
Chàng trai gào lên với cô gái, sau đó đứng bật dậy bỏ đi mà không ngoảnh lại.
Cô gái ngồi lại một mình, bên cạnh là bó hoa, cúi đầu ăn phần cơm trước mặt nhưng nước mắt không ngừng rơi.
Khung cảnh ngọt ngào lúc trước của họ giờ đây như một bong bóng vỡ tan, tan biến trong chớp mắt.
Đường Thần thở dài: "Sao lại có thể bỏ mặc cô gái mà đi như vậy chứ."
Thích Trạch bình thản: "Các cặp đôi khi cãi nhau đều thế cả, nhìn thấy đối phương là bực mình, chi bằng tách ra một lát."
Nhưng Đường Thần lại nghiêm túc lạ thường: "Nhưng như thế không đúng, trốn tránh đâu giải quyết được vấn đề."
"Cũng may đây là nhà hàng, nếu họ đang đi du lịch, trên đường cao tốc mà cãi nhau, nếu chàng trai cũng bỏ mặc cô gái như thế thì nguy hiểm biết bao?"
Cậu dừng lại, từ từ cúi đầu, khẽ nói: "Đừng bao giờ chọn người có thể bỏ rơi mình bất cứ lúc nào."
Thích Trạch sững sờ, cảm giác như vừa chạm vào một góc khuất mà Đường Thần vẫn luôn giấu kín:
"Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi, không đáng kể. Còn tình huống như cậu nói thì liên quan đến an toàn tính mạng, đàn ông cũng có suy nghĩ, sẽ không tùy tiện bỏ rơi bạn gái đâu."
Nhưng Đường Thần kiên quyết lắc đầu: "Không giống nhau."
"Đối diện với chuyện lớn không bỏ rơi bạn gái là vì lương tâm và giới hạn làm người. Nhưng chỉ trong những chuyện nhỏ, mới có thể nhìn ra tình cảm."
"Con người phải có lương tâm. Nhưng yêu đương thì đâu phải vì lương tâm, mà là vì tình cảm cơ mà."
Thích Trạch há miệng định nói gì đó nhưng không thốt lên lời.
Anh không thể diễn tả được sự chấn động trong lòng mình lúc này. Cảm giác như cơn mưa xuân bất chợt ập đến, sấm chớp nổ vang, gió cuốn ào ạt, nhưng cuối cùng chỉ còn lại cơn mưa phùn nhẹ nhàng thấm sâu vào đáy lòng.
Anh ngạc nhiên trước quan điểm về tình cảm của Đường Thần, cũng không thể không một lần nữa cảm thấy kinh ngạc trước con người này.
Mãi sau mới nói được: "Cậu nói đúng."
Đường Thần cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng non: "Đó chỉ là suy nghĩ của tôi thôi. Nhưng nếu hai người muốn kết hôn, thì phải xem lương tâm và giới hạn của đối phương. Tình yêu phải đứng sau lương tâm."
Kết hôn giống như chọn nhà, bạn đời chính là ngôi nhà đó.
Cậu không hiểu biết nhiều, cũng không rõ nhà như thế nào mới được coi là tốt. Nhưng cậu biết, nhà có thể có khuyết điểm, có thể không đẹp, nhưng không thể là căn nhà có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, cũng không thể dột nát gió lùa.
Nói cách khác, bạn đời phải là người "đạt chuẩn", giới hạn đạo đức không thể quá thấp, phẩm hạnh không thể đê hèn. Chỉ trên cơ sở đó, mới có thể nghĩ đến tình yêu.
Thích Trạch không nói gì, chỉ nhìn Đường Thần bằng ánh mắt dịu dàng hơn vài phần.
Đường Thần chưa từng học hành đàng hoàng, cũng không được giáo dục tử tế. Cậu giống như một viên ngọc thô chưa được mài giũa, dù vậy vẫn để người ta thoáng thấy vẻ đẹp nội tại tinh khiết.
Thích Trạch thậm chí không dám tưởng tượng, nếu Đường Thần được ăn học tử tế, thì sẽ trở thành người ôn hòa nhã nhặn biết bao, phong độ ngời ngời khiến người ta ngưỡng mộ biết chừng nào.
Anh không khỏi có chút tiếc nuối.
Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, Thích Trạch đứng dậy đi thanh toán và tiện thể vào nhà vệ sinh.
Đường Thần đứng chờ ở cửa nhà hàng.
Đúng lúc đó, cô gái bị bạn trai bỏ rơi khi nãy bước ra ngoài.
Cô ôm bó hoa to rực rỡ, rồi không do dự ném thẳng vào thùng rác trên phố.
Mắt Đường Thần mở to kinh ngạc.
Sao lại lãng phí như vậy chứ!
Cậu nhanh chóng bước tới, xót xa nhặt bó hoa từ trong thùng rác ra, phủi bụi bẩn bám trên cánh hoa.
Giữa bó hoa có một chiếc thẻ giá, cậu vô thức kéo ra xem rồi giật mình kinh ngạc.
Bây giờ hoa đắt đến vậy sao!
Số tiền mấy trăm tệ đó bằng cả tháng chi tiêu của gia đình cậu ở quê!
Cô gái vứt hoa quay lại nhìn cậu, vẻ mặt khó tả.
Đường Thần vô tội nhìn cô: "Cô còn cần không?"
Cô gái khoát tay rồi bỏ đi không nói gì.
Một lát sau, một người đàn ông ôm theo một chú chó nhỏ và hộp quà đi tới.
Gã ném cả chú chó lẫn hộp quà vào thùng rác, rồi còn đá một cái bực tức: "Xui xẻo."
Đường Thần vừa giận vừa đau lòng.
Người ta vứt đồ của mình, cậu không có quyền chỉ trích.
Nhưng chú chó là sinh mạng cơ mà, sao có thể vứt như một món đồ vô tri vô giác chứ.
Đường Thần vội cúi xuống, nhẹ nhàng bế chú chó ra, vuốt ve đầu nó: "Không sao rồi."
Gã đàn ông đã bỏ đi, nhưng nghe tiếng liền quay lại, thấy con chó bị người khác nhặt, lửa giận bùng lên.
Gã quay lại, giận dữ quát: "Thằng điên này, đây là đồ của tao, ai cho mày nhặt hả?!"
Đường Thần kìm nén cơn giận, đưa chú chó lại: "Vậy anh còn cần nó không?"
Gã đàn ông cười khẩy, thô bạo ném chú chó lại vào thùng rác, khiêu khích nhìn Đường Thần.
Đường Thần nghiến răng, lại cúi xuống nhặt chú chó lên.
Chú chó dường như sợ hãi, rúc vào trong thùng rác.
Thùng rác lớn, bên trong chứa nhiều rác rưởi, còn chú chó lại chỉ to bằng bàn tay của một người đàn ông trưởng thành, Đường Thần tìm kiếm hồi lâu vẫn chưa thấy.
Vì thế cậu vươn nửa người vào trong thùng rác, cẩn thận lại kiên nhẫn tìm kiếm.
Đây là phố đi bộ, mọi người ngày thường đều thích mặc đồ đơn giản đi dạo trên phố tản bộ, hôm nay trùng hợp là ngày nghỉ, lại trùng với lễ Thất Tịch, người đi trên đường nhiều gấp mấy lần so với bình thường.