Bia Đỡ Đạn Thô Kệch Thành Công Chinh Phục Ánh Trăng Sáng Đại Lão

Chương 14

Trước Sau

break

Đường Thần cảm thấy có gì đó không ổn.

Bây giờ nhớ lại, dường như trên đường từ siêu thị chuyển phát nhanh về, Thích Trạch lạnh nhạt với cậu hơn nhiều.

Cậu không nói, Thích Trạch cũng không nói gì. Thỉnh thoảng ckhi ậu lên tiếng, đối phương dường như cũng chỉ đáp lại cho có lệ, trạng thái tinh thần còn lơ đãng hơn cả cậu.

Đường Thần tiếp tục nhắn tin: Thầy Thích, tôi có chuyện muốn nói với anh.

Đối phương vẫn không hồi âm.

Đường Thần gãi đầu, thôi vậy, có lẽ người ta đang bận.

Thế là cậu ra ngoài làm việc suốt buổi chiều, đến tối ăn cơm xong, tắm rửa sạch sẽ rồi lại xem điện thoại. Thích Trạch vẫn chưa trả lời.

Đường Thần bắt đầu đứng ngồi không yên.

Chẳng lẽ cậu đã vô tình làm gì đó khiến người ta khó chịu?

Cậu nằm trên giường, lăn qua lộn lại, không sao ngủ được.

Rồi lại ngồi dậy, bám vào cửa sổ nhìn sang căn nhà nhỏ kiểu Tây bên cạnh.

Giờ này rồi, dù không sớm nhưng cũng chưa quá muộn, còn chưa đến giờ ngủ, tại sao trong nhà đó lại chẳng có chút ánh sáng nào?

Thích Trạch có ở nhà không?

Tâm trạng Đường Thần rối bời, hàng loạt cảm xúc đan xen.

Suy nghĩ một hồi, cậu thử nhắn tin dò hỏi: Thầy Thích có ở đó không? Tôi có thể qua trò chuyện với anh một lúc không?

Lần này, Thích Trạch trả lời rất nhanh: Đừng qua, tôi đang dọn dẹp nhà cửa, bừa bộn lắm.

Đường Thần: "?"

Dọn dẹp nhà cửa sao lại không bật đèn?

Anh có cảm giác Thích Trạch không nói thật, nhưng cũng không vạch trần.

Bây giờ, họ chỉ là hàng xóm mới quen được hai ngày, quan hệ chưa đến mức có thể soi mói chuyện riêng tư của nhau.

Đường Thần nhắn lại: Ồ, tôi còn tưởng mình đã làm gì thất lễ khiến anh khó chịu.

Lúc này, Thích Trạch đang ngồi bệt trên sàn gỗ đỏ, sắc mặt tiều tụy, quầng thâm quanh mắt rõ rệt.

Anh đáp lại: Không có.

Anh chỉ là, bởi vì vấn đề xu hướng giới tính của Đường Thần, bị giày vò cùng trăn trở cả một buổi chiều, đến mức không còn tâm trí lo chuyện khác.

Nhưng bây giờ, trong lòng anh gần như đã có được câu trả lời rồi.

Đường Thần hỏi tiếp: Vậy tôi có thể nói chuyện với anh không?

Thích Trạch day day huyệt thái dương, suy nghĩ một chút rồi nhắn: Chuyện quan trọng lắm sao? Nếu không quá quan trọng, tôi hơi mệt, có thể để mai nói không?

Đường Thần mím môi.

Đối với cậu mà nói, đây là chuyện rất quan trọng, quan trọng đến mức nếu không làm rõ thì tối nay cậu sẽ mất ngủ.

Nhưng, chuyện này chỉ quan trọng với cậu thôi.

Lấy chuyện cá nhân để làm phiền giấc nghỉ ngơi của người khác vừa bất lịch sự vừa ích kỷ.

Vậy nên Đường Thần trả lời: Vậy để mai nói, thầy Thích nghỉ ngơi nhé.

Thích Trạch: Ừm.

Đường Thần lại nhìn sang căn nhà bên cạnh từ cửa sổ, vẫn không có ánh đèn.

Thích Trạch gặp chuyện gì phiền lòng sao?

Khi cậu cảm thấy phiền muộn, cậu cũng thích không bật đèn.

Đường Thần thở dài, ngả đầu xuống gối, mở mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong đầu rối như tơ vò.

Khó khăn lắm mới chờ đến sáng hôm sau, Đường Thần lập tức nhắn tin.

Đường Thần: Chào buổi sáng! Tối qua ngủ ngon chứ? Khi nào anh rảnh thì nhắn tôi nhé.

Cậu không dám nhắn quá nhiều, sợ làm phiền đối phương.

Nếu một cánh cửa không mở, cứ gõ mãi chỉ khiến người ta khó chịu.

Cậu không có học thức cao, nhưng ít nhất vẫn hiểu điều này.

Sau đó, Đường Thần dậy sớm làm bữa sáng cho cả nhà.

Khoảng tám giờ hơn, khi đang phơi hạt ngô ngoài sân, cậu vô tình ngẩng đầu lên thì thấy Thích Trạch đang cầm một chiếc bình tưới, tưới nước cho những khóm hoa hồng dưới hàng rào.

Cả làng chỉ có căn nhà kiểu Tây này trồng hoa hồng, thỉnh thoảng có mấy đứa trẻ đi ngang qua nghịch ngợm hái trộm vài bông.

Hoa hồng vào mùa này nở rực rỡ, đỏ đến mức như sắp rỉ máu.

Thích Trạch có làn da rất trắng, gương mặt thanh tú, đối lập hoàn toàn với màu sắc rực rỡ của hoa, làm anh trông đẹp đến mức không thực.

Đường Thần ngẩn người, mãi đến khi Thích Trạch ngước mắt nhìn sang, cậu mới hoàn hồn, cười rạng rỡ vẫy tay: "Thầy Thích, chào buổi sáng! Hôm nay cũng là một ngày tốt lành!"

Thích Trạch dường như bị cậu chọc cười, đôi mắt cong lên, sau đó khẽ gật đầu, cầm bình tưới nước quay vào trong nhà.

Không hiểu sao, Đường Thần có cảm giác Thích Trạch hơi lạnh nhạt với cậu, giống như đang cố ý tránh mặt.

Sau khi làm việc xong, sân nhà đã phơi đầy hạt ngô vàng óng. Đường Thần mồ hôi nhễ nhại, dạng chân tựa vào bậc thềm nghỉ ngơi.

Cậu mở điện thoại ra xem, phát hiện Thích Trạch vẫn chưa trả lời tin nhắn.

Đến lúc này, Đường Thần gần như chắc chắn Thích Trạch đang cố tình tránh né, lạnh nhạt với mình.

Từ hôm qua đến giờ, có gì đó không đúng lắm.

Đường Thần nhìn chằm chằm vào màn hình, thất thần.

Thôi vậy, có lẽ, quan hệ giữa họ không thân thiết như cậu nghĩ.

Cậu đã tự cho là đúng.

Cậu thấy Thích Trạch là người tốt, muốn làm bạn với cậu ấy, nhưng lại quên mất mình chỉ là một tên nhà quê nửa chữ bẻ đôi không biết, kiểu người vừa đặt chân vào thành phố đã bị người ta coi thường.

Người ta chưa chắc đã muốn giao du với cậu.

Đường Thần cất điện thoại đi, ngước nhìn bầu trời xanh trong, rồi lại bật cười.

Cuộc sống vẫn rất tươi đẹp, hãy nhìn vào những điều tốt đẹp.

Cậu lại vui vẻ đi làm ruộng tiếp.

Buổi chiều, trên đường vác cuốc từ ruộng về, đi ngang qua siêu thị chuyển phát nhanh hôm qua, ông chủ bất ngờ gọi cậu lại, đưa cho cậu một quyển sách.

"Có một cô gái trả lại, nhờ tôi gửi lời cảm ơn cậu."

Đường Thần sững sờ trong giây lát, rất nhanh nhớ ra cô gái bị bắt nạt hôm qua, liền nhận sách nói một câu cảm ơn.

Trên đường về, cậu cầm cuốn sách trên tay, suy nghĩ một lát, rồi quyết định đem trả lại cho Thích Trạch.

Dù gì thì cũng là anh ấy cho mượn, một cuốn sách cũng đáng giá mười mấy tệ, tương đương với cả cân thịt.

Đường Thần bước trên con đường lát đá xanh, vào sân nhà nhỏ của Thích Trạch, nghe thấy trong nhà vọng ra tiếng nhạc khá lớn, chứng tỏ đối phương đang ở trong.

Cậu đứng ngoài cửa gọi vài tiếng, không ai trả lời.

Cậu định để cuốn sách trước cửa, nhưng lại thấy như vậy không lịch sự. Đã cầm của người ta thì phải đích thân trả lại, nói một tiếng cảm ơn, mới đúng chứ.

Cửa nhà vẫn mở, Đường Thần ngập ngừng bước vào, gõ cửa, vẫn không có ai đáp lại.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc