Chỉ đặt tay lên trán cô vài giây, nhiệt độ cơ thể cô đã trở về bình thường. Gã quỳ bên mép giường, mở hai chân cô ra, nhìn nơi đỏ sưng đang toả ánh sáng xanh dịu.
Tô Hoan Song mở mắt, bắt gặp ánh nhìn của xác sống nơi mép giường.
Cô thử cử động, phát hiện vết thương nơi ấy đã không còn đau.
Khuất Hòa Tụng đưa cho cô một quả táo, Tô Hoan Song cầm lấy, từng miếng từng miếng cắn, vị ngọt và nước táo tràn đầy cổ họng, cô khẽ liếc nhìn gã, thấy xác sống nằm xuống giường: “Nếu còn tiêm thuốc như vậy thì lần tới sẽ không phải là thuốc thôi tình nữa, hiểu chưa?”
Tô Hoan Song khẽ gật đầu, chợt nhớ đến lần trước vì chỉ gật đầu mà bị cảnh cáo, cô vội nói lớn: “Tôi biết rồi!”
Khuất Hòa Tụng tay không ngừng chơi đùa hai bầu ngực cô, tiện miệng hỏi:
“Ngực của cô từng bị bạn trai chơi qua chưa?”
Động tác ăn táo của Tô Hoan Song khựng lại, khẽ đáp: “Rồi.”
Ngay sau đó, đầu nhũ hoa bị Khuất Hòa Tụng véo thật mạnh.
Nước mắt trào ra từ khoé mắt cô, cơn đau xé buốt khiến cả cơ thể khẽ run lên.
Tô Hoan Song ôm chặt lấy bộ ngực vừa bị bóp đau, nước mắt không ngừng lăn dài trên má. Đôi nhũ hoa mẫn cảm giờ đã sưng tấy, in hằn dấu vết thô bạo của xác sống cấp cao kia.
Gã lạnh lùng buông lời mỉa mai: chưa cưới mà đã để bạn trai nắn bóp ngực mình như thế này sao.
Tô Hoan Song chỉ dám lí nhí đáp, giọng nhỏ như tiếng muỗi: “Nhưng đó… là bạn trai tôi mà.”
Ánh mắt Khuất Hòa Tụng sắc lạnh lướt tới khiến Tô Hoan Song lập tức im bặt, không dám nói thêm lời nào. Nằm bên cạnh xác sống này chẳng khác gì nằm kề một thùng thuốc súng, chỉ một câu nói lỡ lời cũng đủ khiến gã bùng nổ.
…
Được phép ra khỏi phòng, Tô Hoan Song ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết lớn bay dày đặc phủ trắng cả đất trời.
Nơi này, lũ xác sống sinh sống trong một căn cứ khổng lồ. Tầng trên dành cho những xác sống cấp cao, còn tầng dưới nhốt bọn cấp thấp, mỗi ngày, từng tốp xác sống công nhân đeo khẩu trang lại lặng lẽ khiêng từng đống tinh hạch từ nhà giam dưới lòng đất lên.
Những xác sống có chỉ số thông minh sẽ không ăn thịt người, nhưng phần lớn lại bắt nhân loại về làm công cụ phát tiết du͙© vọиɠ. Như lúc này, Tô Hoan Song đứng trên hành lang, nghe vang vọng đâu đó tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào xé lòng.
Cô lần theo âm thanh, bắt gặp một xác sống bụng phệ đang cưỡng bức một người đàn ông gầy yếu. dươиɠ ѵậŧ ngắn nhỏ của xác sống tàn nhẫn ra vào nơi bí mật phía sau người đàn ông, không chút thương xót. Khi phát tiết xong, xác sống lặng lẽ bỏ đi. Tô Hoan Song núp vào một góc, đợi xác sống khuất bóng rồi mới rón rén bước vào phòng.
Nhìn thấy người đàn ông gục trên nền đất, sống mũi cô cay xè, nước mắt tuôn rơi không kìm nén nổi. Cô ngồi xổm xuống, dùng dị năng chữa trị cho người đàn ông đó. Khi tỉnh lại, người đàn ông yếu ớt nở một nụ cười: “Giết tôi đi.”
Tô Hoan Song xúc động ôm lấy đầu anh ta, nghẹn ngào gọi: “Thầy…”
Người đó chính là giáo viên chủ nhiệm từng hết lòng quan tâm cô, chẳng ngờ giữa tận cùng của tận thế lại có thể gặp lại nhau trong hoàn cảnh bi thảm đến vậy. Vừa khóc, cô vừa cởi áo khoác che đi thân thể trần truồng của thầy. Ở nơi tận thế này, cảm giác xấu hổ là thứ tình cảm vô dụng nhất, nhưng lại khó lòng vứt bỏ. Người thầy nói với cô rằng, anh ta đã bị lây nhiễm virus xác sống, chỉ nhờ tiêm thuốc ức chế lâu dài nên mới còn giữ được chút lý trí.