Bồ Tứ hừ một tiếng, nhưng mặt mày lại dịu đi, gã bế cô lên trực thăng, theo sau là chàng thiếu niên.
Gã vừa đi lên liền có hai con mắt nhìn qua, mang theo sự đánh giá không chút che giấu, trong đó có một ánh mắt vô cùng quen thuộc với Tống Hoà, cô theo bản năng quay đầu lại nhìn, nhìn thấy đôi mắt đen của đối phương, trong lòng lập tức run rẩy, vội vàng dời tầm mắt đi.
Cô cũng nhận ra vì sao bản thân lại có cảm giác quen thuộc, rõ ràng giống như cách Bồ Tứ nhìn cô, chính là loại ánh mắt như muốn nuốt chửng cô vào bụng vậy.
Nhìn qua người đàn ông này, trong miệng hắn cắn một sợi dây chuyền bạc, trên sợi dây chuyền có treo một bảng tên giống như của Bồ Tứ, hắn cũng mặc một bộ quân phục màu đen, phía trên là áo ba lỗ màu đen, chỗ bả vai có một vết sẹo rõ ràng, trong tay đang cầm một khẩu súng, bàn tay to với khớp xương rõ ràng đang chà lau nó.
Hắn liếc nhìn Tống Hoà một cái rồi lại nhìn đi chỗ khác, giọng nói trầm thấp kiên định: "Đi thôi."
Người thiếu niên phía sau cũng nhảy lên trực thăng, Tống Hoà bị Bồ Tứ ôm ngồi ở phía sau, phía trước là một người phụ nữ, người phụ nữ này cũng cạo trọc đầu, thậm chí còn có hình xăm ở một bên da đầu. Tống Hoà nhìn lại lần thứ hai, không nhận ra đó là cái gì, cô còn chú ý tới trên cổ người phụ nữ này cũng không đeo bảng tên.
Lúc cô vừa mới bị Bồ Tứ bế lên trực thăng, người phụ nữ rõ ràng là có chút kinh ngạc, chờ khi trực thăng cất cánh, cô ta hỏi một câu: “Đây là nhiệm vụ lần này của mấy người?”
Tống Hoà có cảm giác cô ta đang nói về chính mình một cách không thể hiểu nổi.
Nhiệm vụ? Chính cô thật sự là nhiệm vụ gì sao? Cô mơ mơ màng màng nghĩ.
Nhưng trên trực thăng không ai trả lời câu hỏi này của người phụ nữ.
Thiếu niên ngồi đối diện đang khoanh tay ngủ trưa, người đàn ông trước mặt người phụ đang cầm súng tiếp tục chà lau, Bồ Tứ chăm chú nhìn chằm chằm vào Tống Hoà ở trong lòng ngực.
Tống Hoà thoáng nhìn thấy người đàn ông ôm khẩu súng kia liền co rút người lại một chút, nghe thấy Bồ Tứ hỏi một câu: "Bảo bối, sợ không?"
"Cái...cái gì?" Tống Hoà ngước mắt nhìn hắn, lắp bắp hỏi.
Bồ Tứ: "Súng."
Sợ chứ, Tống Hoà đương nhiên là sợ, nhìn thấy súng cô cũng đã hoàn toàn tin lời nói của thiếu niên ôm cô tới đây, những người này đều đang làm công việc liếʍ máu từ lưỡi dao. Nếu cô rơi vào tay bọn họ thì đúng là không thể chạy trốn được.
Cô sợ muốn chết, cô cũng rất sợ chết.
Nhưng cô lại có thói quen ăn nói mạnh miệng: “Còn…Còn ổn.”
Mạnh miệng xong Tống Hoà lập tức hối hận, miệng ngậm chặt, hận không thể trở thành một người câm, trong lòng cầu nguyện người đàn ông đó cười lớn lên thì tốt.
Bồ Tứ quả thật đã cười, cười lớn đến mức cô thậm chí còn nghe thấy thiếu niên bên kia cũng hừ cười một tiếng, có thể nghe thấy sự mỉa mai trong tiếng cười lớn của Bồ Tứ.
Tống Hoà bất chấp tất cả mà vùi mặt vào trong lòng ngực gã, hai mắt nhắm lại lập tức giả chết.
Cười đi cười đi, còn tốt hơn là lấy súng chĩa vào đầu cô hỏi “Thật sự không sợ sao?”
Trong lòng cô tự an ủi chính mình.
Bồ Tứ lại không hề có ý định buông tha cô như vậy, gã duỗi tay nhéo nhẹ cằm cô để cô ngẩng đầu lên, hỏi: “Nếu không sợ thì hãy nhìn kĩ súng của ông đây nhé?”
"A?" Tống Hoà ngây ngốc, lại có chút chần chờ, nói thật, cô thật sự có chút tò mò về súng thật, chỉ cần súng không áp vào đầu cô là được.