Ùng ục.
Không biết là ai nuốt nước miếng, nhưng phần lớn bọn họ lúc này đều không có tâm tư cười nhạo đối phương, đôi mắt đều luyến tiếc không dám chớp mà nhìn chằm chằm vào bàn chân kia.
Chân nhỏ đung đưa trong không trung, ngón chân hơi cong lên, ngay sau đó, cửa xe đột nhiên mở rộng ra, một bóng dáng nhỏ nhắn từ bên trong ngã ra.
Dường như tất cả mọi người đều cử động chân theo bản năng, phản ứng đầu tiên là lao tới đỡ lấy cô.
Nhưng có một bóng người còn nhanh hơn, không những kịp thời đỡ lấy Tống Hoà mà còn che khuất tầm mắt của những người bên ngoài.
"Thật không ngoan." Thanh niên cao lớn, giọng nói trong trẻo, ngũ quan hào hoa, chỉ là tóc cắt ngắn, mặt mày cũng nhiều thêm vài phần dã khí, một tay cậu ta hoàn toàn có thể ôm Tống Hoà vào trong ngực, một tay khác xoa bóp thịt mềm trên eo cô, cuối cùng kéo cô vào trong lòng ngực che chắn kín mít rồi xoay người rời đi.
Tống Hoà vốn muốn cầu cứu đối phương, nhưng khi ánh mắt chạm vào bảng tên màu bạc trên cổ cậu ta, trong lòng cô chỉ còn lại sự tuyệt vọng, thiếu niên trước mặt cùng Bố Tứ là một hội.
Cô cũng từng nhìn thấy thứ này trên cổ Bồ Tứ.
Thậm chí còn nhớ rõ trên thứ đó của Bồ Tứ có khắc một con thú hung dữ, nó hoàn toàn khác với con thú hung dữ trên bảng tên của thiếu niên này.
Nếu giờ không chạy được thì cuối cùng không thể chạy được nữa.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Tống Hoà, cô lập tức bắt đầu giãy giụa, không có bất kỳ một kết cấu nào hết, chỉ cố gắng tạo ra âm thanh càng lớn càng tốt.
Chỉ là lúc cô mở miệng đã bị thiếu niên cúi đầu chặn lại.
Thiếu niên ngang ngược cạy mở môi răng cô, cuốn lấy đầu lưỡi cô hung hăng mυ"ŧ. Tống Hoà lập tức hừ một tiếng, hốc mắt ươn ướt.
"Em cho rằng ở đây đều là người tốt sao? Để tôi nói cho em biết, người xuất hiện ở chỗ này đều là lưỡi dao liếʍ máu. Em thật sự cho rằng bọn họ có thể cứu được em? Bảo bối, em thật ngây thơ và đáng yêu." Cậu ta thấp giọng cười, ôm lấy Tống Hoà nhanh chóng sải bước rời khỏi nơi đó.
Tống Hoà bị bốn chữ kia của cậu ta dọa cho sợ hãi, nước mắt lưng tròng, ngón tay nắm chặt quần áo cậu ta, không dám nói thêm gì nữa.
Đi qua phiên đất trống này, có vài chiếc trực thăng đậu trên một mảnh đất trống khác. Bồ Tứ đang đứng bên cạnh một chiếc trong đó, lúc nhìn thấy thiếu niên ôm người tới, gã không thể chờ được nữa mà nhanh chóng bước tới đón, duỗi tay ôm lấy Tống Hoà.
Thiếu niên dùng dăm ba câu kể lại sự việc Tống Hoà từ trong xe chạy ra, lại còn muốn cầu cứu.
Bàn tay ôm cô của Bồ Tứ càng siết chặt hơn, suýt nữa bẻ gãy eo của Tống Hoà, Tống Hoà nhẹ nhàng hét lên một tiếng: "Đau..."
Cô không thể cầm được nước mắt.
Bồ Tứ lập tức thả lỏng lực đa͙σ, vừa hung ác vừa bất đắc dĩ nhìn cô. Cuối cùng, còn hung hăng nhéo vào mông cô một phen, thô bạo nói: "Em biết ông đây sẽ không nhịn được trước bộ dạng này của em, phải không?
Tống Hoà thật đúng là đặt cược vào điều này, phản ứng của người đàn ông chứng tỏ cô đã đúng, trong lòng cô lập tức thở phào nhẹ nhõm, biểu hiện càng ngoan ngoãn hơn, mặt dán vào một bên cổ gã nhẹ nhàng hít một hơi, nói: "Anh nhẹ một chút, tôi sợ đau."
Bình thường cô không phải là người thích làm nũng, nhưng lúc này vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, hơn nữa lại còn đói, không còn bao nhiêu sức lực, giọng nói mềm mại mang theo tiếng khóc nức nở, khiến người đàn ông sau nghe sáu chữ này lòng mềm nhũn thành nước.