Trong mắt Tù Nhất hiện ý cười, giọng điệu cũng mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Thật không xuống sao?”
Li Cửu không nói gì, dù sao bây giờ người mềm mại thơm tho đang trong ngực cậu ta, cậu ta đang rất hưởng thụ.
Tống Hòa thấy Li Cửu không lên tiếng, cô có chút bồn chồn, rất nhiều lần muốn ngẩng lên nhìn Li Cửu, nhưng cô chỉ nhận được ánh mắt đang ngậm ý cười của cậu ta, đôi mắt giống chó kia khi mang ý cười cực kỳ có cảm giác bị lừa gạt.
“Anh đặt thang trở lại, tôi sẽ đi xuống.” Tống Hòa cũng không kiên định như lúc đầu nữa, giọng nói cũng mềm đi.
Cô không phải không muốn đi xuống, cô thật sự không có can đảm nhảy xuống, vừa nhìn xuống dưới, chân cô đã nhũn ra rồi, cơ thể cứng đờ không cử động được, càng đừng nói tới việc nhảy xuống.
Tù Nhất rút tay lại, ý cười trong mắt cũng nhạt dần.
Tống Hòa nhìn thấy có chút hoảng hốt.
Trong đầu cô xuất hiện ý nghĩ thỏa hiệp và câu nói ‘tôi nhảy, anh đón tôi’ tới bên miệng cô rồi, cô nhanh chóng tận mắt nhìn thấy người đàn ông đi lên bằng cách nào.
“A!” ngay sau đó cô rời khỏi lòng ngực của Li Cửu.
Tống Hòa sợ hãi kêu lên, tay nắm chặt cánh tay của hắn, cơ bắp hắn cứng rắn, ngón tay của cô đau nhói lên vì siết chặt.
Vừa này Tù Nhất đột nhiên nhảy lấy đà bám vào ven ngôi sao xoay người nhanh chóng nhảy lên đây, cô nhìn thấy một cách rõ ràng cơ bắp của hắn có sức bật như nào.
Tù Nhất ôm cô bằng một tay, tay còn lại nhéo nhẹ lên eo cô, hôn lên bên mặt cô, nhỏ giọng nói: “Ôm chặt, tôi dẫn em xuống.”
“A?” Tống Hòa sợ hãi ôm chặt hắn, sau khi nhận ra tiếp theo hắn sẽ làm chuyện gì, giọng nói mang theo sự sợ hãi, có chút run lên: “Nhảy xuống sao? Không...”
Giọng nói của cô đột nhiên im bặt lại khi Tù Nhất ôm cô nhảy xuống dưới.
Chuyện xảy ra rất nhanh chóng, Tù Nhất vững vàng tiếp đất, cúi đầu nhìn người trong ngực, sắc mặt cô trắng bệch, hắn thầm cảm thấy hối hận không thôi.
“Làm sao vậy? Bị dọa rồi sao?” Li Cửu cũng nhảy xuống theo, vội vàng dò hỏi, tới sát để nhìn cô.
Hai người khác nghe thế cũng đi tới.
Bàn tay mang theo vết chai mỏng chạm vào mặt và trán cô, ấm áp khô ráo khiến sắc mặt Tống Hòa bình tĩnh lại đôi chút, có chút máu lại.
“Tôi không sao...” phát hiện bản thân bị bốn người vây quanh, Tống Hòa xấu hổ, giãy dụa muốn thoát khỏi lòng ngực hắn.
Li Cửu nhặt giày bị rớt ra giúp cô.
Giày của cô không biết đã rớt ở trên xe hay là trên trực thăng, sau khi tới nơi này cô không có giày vừa chân để mang, chỉ có thể mang đôi dép lê dùng một lần ở khách sạn thường dùng, số rất lớn, không biết những người này lấy từ đâu ra.
Nhưng mà dưới tình cảnh như bây giờ, đối với Tống Hòa mà nói, có giày dép mang cũng đã không tệ rồi.
Cô cũng không để ý tới vậy.
Tống Hòa mang dép vào rồi, một bàn tay vội vàng chui vào áo cô, lúc chạm tới qυầи ɭóŧ cô mặc bên trong thì chủ nhân bàn tay ấy rất kinh ngạc: “Cục cưng ngoan, em mặc qυầи ɭóŧ của ai?”
Bồ Tứ kinh ngạc, vẫn không kéo tay kia ra, lại sờ soạng vào ống quần rộng thùng thình của cô, chạm vào thịt mềm giữa chân cô, tay cọ qua môi âʍ ɦộ, Tống Hòa mềm nhũn eo, sau đó ngã vào ngực gã.
“Anh làm gì thế?” Tống Hòa đỏ mặt, nắm lấy tay gã muốn đẩy nó ra.
Bồ Tứ thu tay lại, lật tay nhéo lên lòng bàn tay của cô, kéo nó lên miệng hôn, nở nụ cười gian trá nói: “Tôi đang xem cục cưng ngoan có lén tôi ra ngoài ăn vụng không.”