Cô quay đầu lại vội vàng nhìn thoáng qua sau đó nhìn sang nơi khác, cô không dám đi tới đó, lúc cô nhìn xuống dưới, chân cũng mềm ra.
“Chị ŧıểυ Hòa, ngồi bên này, đến đây đi.” Cậu ta trèo lên, sau đó ngồi ven ngôi cao, hai chân rũ xuống, quay đầu nhìn Tống Hòa, vẫy tay ý bảo cô qua.
Tống Hòa có chút há hốc mồm, không định đi qua: “Như này quá nguy hiểm, tôi cảm thấy ngồi đây cũng không tệ...”
Cô nói xong thì ngồi xếp bằng trên mặt đất.
Ai mà biết vừa mới ngồi xuống, Li Cửu đã đứng lên, đi đến trước mặt cô, cúi người ôm cô lên đi đến chỗ ven ngôi cao kia.
“Ngồi nơi đó có ý nghĩa gì chứ? Dĩ nhiên là ngồi nơi này chơi tốt hơn rồi.” hắn ta lên tiếng, sau đó đặt Tống Hòa xuống.
Rõ ràng cậu ta đang nở nụ cười, nhưng Tống Hòa cảm thấy cậu vô cùng bá đa͙σ, không dám phản bác lại, tay nắm chặt lan can hai bên, cơ thể cứng nhắc, không dám động đậy.
Li Cửu thì thoải mái hơn nhiều, cậu ta ngồi bên cạnh cô, nhìn một bên mặt cô, sau đó ôm lấy eo nhỏ của cô, để cô tựa người vào lòng ngực của mình: “Chị ŧıểυ Hòa, nếu chị thật sự sợ, có thể ôm em, em đảm bảo sẽ không để chị ngã xuống.”
Không cần cậu ta nói, Tống Hòa cũng đã gắt gao ôm lấy cậu ta, không dám buông tay, thậm chí cô không dám cử động dù chỉ một chút, chân cứng đờ đưa ra ngoài không trung.
Li Cửu ôm cô, cảm nhận cảm giác mềm mại trong lòng ngực, tay vỗ nhẹ nhàng lên lưng cô: “Đừng sợ, đừng sợ...”
Tiếng trấn an của cậu ta quả thật có hiệu quả, Tống Hòa từ từ thả lỏng ra.
Đến khi Li Cửu bảo cô nhìn ra bên ngoài, Tống Hòa đã bị kinh sợ trước cảnh sắc trước mặt mình.
Đây là một thôn trang nhỏ trong vùng hoang mạc, nhìn ra xa tất cả đều là những kiến trúc thấp bé, cũng có thể nhìn thấy hoàng hôn ở bên kia, hoàng hôn khiến bầu trời nhiễm hồng, đỏ rực cả một vùng, thậm chí nhìn còn tưởng rất gần.
Tống Hòa bị hấp dẫn, cô quên mất nỗi sợ hãi, cô có cảm giác muốn tới gần nơi đó.
Giống như là chỉ cần đến gần nơi đó là cô có thể chạm tới hoàng hôn vậy.
Nhưng cô biết đây là việc không thể nào.
Cơ thể Tống Hòa thả lỏng ra, gần như tựa vào lòng ngực của Li Cửu, mắt nhìn về hoàng hôn ở bên kia.
Lúc này ba người đàn ông kia cũng từ bên ngoài quay về.
Tống Hòa nhìn thấy ba người quay về, cô liền muốn đi xuống, cô nhẹ nhàng kéo khoảng cách với Li Cửu, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi xuống đi.”
Vừa nói xong, tiếng bước chân của Bồ Tứ đã truyền tới, gã lấy thang đi.
“Anh làm gì thế?” Tống Hòa ngây người, lên tiếng hỏi gã.
Kết quả là Bồ Tứ đặt thang sang một bên, sau đó Tù Nhất đi tới, ngẩng đầu lên nhìn cô với ánh mắt nặng nề, vươn tay về phía cô nói: “Xuống đây.”
“Nhảy...Nhảy xuống sao?” Tống Hòa nghi hoặc hỏi, mắt trợn tròn lên.
Cô vô thức nhìn sang Li Cửu ở bên cạnh, tay đang nắm quần áo của cậu ta càng nắm chặt hơn, cô rất lo lắng đối phương sẽ thật sự vứt cô xuống.
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Tống Hòa đã cảnh giác liếc nhìn Li Cửu, cô ôm chặt eo cậu ta: “Tôi không nhảy.”
Cô kiên định nói, dù sao thì cô đang ở phía trên, bọn họ ở bên dưới, cho dù có Li Cửu đi nữa, cô cũng không tin cậu ta có thể ôm cô nhảy xuống.
Có lẽ từ khi cô được mang tới đây cho tới bây giờ, cô vẫn luôn tỏ ra dịu ngoan, lúc này đã khiến bốn người đàn ông sửng sốt, sau đó không nhịn được nở nụ cười.