Lâm Khinh Vũ không đu thần tượng. Cô không có ấn tượng với người trong ảnh, không biết tên gì nhưng cũng thấy quen quen.
Cô nhìn trái lại nhìn phải, cuối cùng kết luận: thần tượng đẹp trai thật, Lâm Gia Yến cũng tạm được.
Một lát sau, Giang Chấn gọi điện tới hỏi cô đang ở đâu.
Ba bạn cùng phòng còn đang túm tụm bên cạnh thảo luận xem nam minh tinh nào đẹp trai, Lâm Khinh Vũ nói mình chuẩn bị ra ngoài đi mượn chăn.
“Mượn chăn?”
“Ừm, nghe nói người miền nam ngủ chỉ cần một tấm chăn thôi, nên mình đành tạm chấp nhận một đêm. Nếu cả chăn cũng không có thì mình đành ra cầu vượt vậy, cho dù Robinson không đánh mình, mấy kẻ hoang dã có thể cho mình một cước.”
“...”
Giang Chấn im lặng cả buổi, đỗ xe dưới kí túc xá nữ mới hỏi: “Cậu ở tầng mấy? Xuống tầng lấy chăn của cậu đi!”
Lâm Khinh Vũ không ngờ Giang Chấn mang chăn tới cho mình, lập tức xỏ dép lê chạy xuống tầng.
Kỳ nghỉ hè này Giang Chấn mới lấy bằng lái xe, vốn dĩ không muốn lái xe đến, nhưng ôm chăn không dễ, chỉ đành để trên xe.
Anh mở cửa xe rồi đứng chờ, xung quanh có rất nhiều người anh cũng không để ý.
Tư thế thảnh thơi, nhưng vì cơ thể cao, tỷ lệ dáng người tốt, nên anh chỉ tùy tiện mặc áo sơ mi in hoa trắng với quần dài mà cũng có vẻ rất thời trang.
Lâm Khinh Vũ trông thấy anh từ xa: “Giang Chấn!”
Cô ở tầng năm, chạy một mạch đến trước mặt anh đã thở phì phò.
Giang Chấn hạ mắt nhìn, thấy cô mặc áo ngủ nhưng không hở hang, giống như đồ bộ bình thường, phía trước còn in một con gấu nhỏ màu kaki.
Cánh tay và chân lộ ra đều mảnh mai trắng trẻo, có thể là cô mới tắm xong, còn có thể ngửi thấy mùi sữa tắm và dầu gội thoang thoảng.
Nhìn cô tung tăng chạy đến trước mặt anh, như nai nhỏ bước ra từ trong rừng.
“Cậu cứ thế mà đi ra hả?” Giang Chấn hỏi cô.
Không cả thay giày, cứ thế mà đi dép lê, ngón chân trắng nõn có chút hồng hồng, đẹp như châu như ngọc.
Mặc dù trong ký túc xá đa số là con gái, nhưng cũng có người khác phái đi ngang qua chứ.
Lâm Khinh Vũ cau mày nói: “Hả?”, không hiểu ý anh mà hỏi ngược lại: “Vậy cậu muốn ăn cái gì?”
Hai tay cô trống trơn, chẳng cầm cái gì hết.
“Trong ký túc tôi chỉ còn nửa gói khô bò chưa ăn hết, cậu muốn thì mai tôi lại mang cho.” Lâm Khinh Vũ nói xong thì hỏi: “Chăn của tôi đâu?”
Giang Chấn lười so đo với cô: “Ở trên xe.”
Anh mở cửa ghế sau, Giang Chấn mang cả chăn nệm và gối tới cho cô.
Lâm Khinh Vũ vừa nói: “Đại ân không lời nào có thể cảm ơn cho hết.” vừa dùng sức mà ôm chăn bông vừa to vừa mềm lên, lại móc lấy túi đựng gối, hỏi anh: “Cậu... có thể mang lên giúp tôi một cái không? Tôi ôm không hết.”
Giang Chấn: “...”
Bạn cùng phòng mới nói về trai đẹp xong, đều cảm thấy em trai của Lâm Khánh Vũ đẹp, giây sau Lâm Khinh Vũ dẫn Giang Chấn vào ký túc xá.
Hai người ghẹo nhau suốt cả đường đi.
Lâm Khinh Vũ hỏi anh sao tới nhanh thế, anh nói chân dài nên bay đến. Lâm Khinh Vũ ngạc nhiên khi thấy anh không bị lạc trong trường, anh bảo không phải ai cũng ngốc như cô.
Lâm Khinh Vũ thở phì phò: “Cậu thông minh thế sao hôm nay không biết gửi tin nhắn?”