Đồng thời xem xét ở góc độ tình cảm Phương Tử Văn đã từng là cấp dưới của Thương Vũ, hơn nữa hai nhà từng có những giao thiệp với nhau, AC có thể giúp đỡ cho Phương Tâm một khoản tiền. Số tiền này không nhiều lắm, vừa vặn đủ số tiền phải bồi thường lần này vi phạm hợp đồng lần này, còn về phần những nợ nần khác của Phương Tâm.
Thương Vũ tỏ vẻ lực bất tòng tâm. Ông là thương nhân, không phải là nhà từ thiện.
Từ lời nói kia của Thương Vũ mà nói, Thương Vũ tương đương cũng đã cho Phương Tử Văn một chủ ý. Nếu Phương Tử Văn muốn giữ lại được Công ty xuất nhập khẩu Phương Tâm của mình, việc quan trọng nhất chính là phải giữ lại được uy tín.
Nhưng ông chủ lớn và ông chủ nhỏ lại có sự khác nhau, chính là có ánh mắt và thái độ khác nhau. Biết mình đã bị mắc vào tròng rồi, nhưng Phương Tử Văn lại không hề nghĩ đến một chút nào việc bồi thường tiền cho Lê Lạc.
"Tôi thật sự không biết là nhà chúng tôi đã đắc tội thế nào đối với vị Lê tiểu thư kia." Phương Tử Văn nói.
"Chuyện này, có lẽ anh có thể thử hỏi phu nhân của mình xem sao!" Thương Vũ nhích lại gần ghế so fa, nghĩ nghĩ, trực tiếp mở miệng nói, "Tử Văn, vừa vặn tôi đây cũng vậy, đang có chuyện muốn hỏi phu nhân của anh. Thuận tiện anh có thể nói với phu nhân của mình một tiếng, cùng tôi gặp mặt có được hay không?"
Phương Tử Văn: ". . ." Thương Vũ ở trước mặt ông ta đưa ra cùng lời thỉnh cầu gặp mặt Hi Âm. Đầu óc của Phương Tử Văn bỗng chốc có suy nghĩ cực kỳ bẩn thỉu. Nếu Lâm Hi Âm mà ở độ tuổi trẻ, mới hai mươi tuổi, ông ta nhất định sẽ cho rằng vị Tổng giám đốc Thương này muốn dùng quy tắc ngầm với bà xã của mình, rồi sau đó sẽ làm cái việc trao đổi ích lợi.
Mặc kệ vị Tổng giám đốc Thương này vì sao lại muốn gặp vợ mình, là người hiểu biết tình huống, vẫn có cái khác. Mấu chốt là lửa cháy đến nơi rồi, Phương Tử Văn đều sẽ đáp ứng. Không hề có chút do dự, Phương Tử Văn cười gật đầu: "Được, tôi bây giờ sẽ trở về nói với A Âm, bảo bà ấy đi đến tìm ngài."
Thương Vũ