Ô Tử Yến rời đi đã gọi đến cho Phương Tử Văn một cuộc điện thoại. Cô ta hảo tâm tiết lộ cho Phương Tử Văn một tin tức: Đích xác là có người cố ý nhằm vào Phương Tâm. Bởi vì Lâm Hi Âm, cho nên ông ta đã phải chịu sự liên lụy.
Phương Tử Văn đã hiểu được toàn bộ sự việc. Ông chính là đã cưới sai vợ cho nên đã bị rơi xuống một cái hố to. Cho dù bản thân ông ta đã đi ngoại tình như vậy, nhưng trong lòng Phương Tử Văn vẫn luôn cho rằng mọi chuyện không chút hay ho kia xảy ra, tất cả nguyên nhân đều do ở tại người vợ Lâm Hi Âm của mình.
Phương Tâm gặp phải nguy cơ, Phương Tử Văn dự định đi tìm ông chủ trước của mình. Bất kể là mượn tiền hay là mượn cơ sở sản xuất của tập đoàn AC để giải quyết rắc rối lớn của Lê Lạc, Phương Tử Văn đều phải đến tòa nhà AC. Kết quả thư ký Ngô nói cho ông ta biết, Tổng giám đốc Thương đi công tác ở nước Mĩ vẫn chưa về.
. . .
Thương Vũ trở về nhà vào đêm ngày hôm qua. So với hành trình đã đặt ra lúc trước, ông đã trở về trước thời gian một tuần lễ. Hai mươi hai giờ, máy bay hạ cánh xuống sân bay thành phố Lan. Khi Thương Vũ về đến nhà đương nhiên là đã muộn rồi. Mặc trên người nguyên chiếc áo khoác, Thương Vũ đi lên trên lầu. Vợ của ông bây giờ chắc đã nghỉ ngơi rồi. Con trai ông, Thương Ngôn mở cửa phòng ra, đứng ở trước mặt Thương Vũ tựa như đang có chuyện muốn nói với ông.
Thương Vũ có chút kỳ quái, cười hỏi: "Thế nào, sao vẫn còn chưa chịu đi nghỉ ngơi vậy?"
"Ba, con muốn hỏi ba về chuyện của ba và mẹ của Lê Lạc. . . Chính là chuyện của ba và dì Thanh Gia ấy ạ…" Thương Ngôn đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp hỏi ra miệng.
Thương Vũ nhìn con mình, gật đầu đáp ứng: "Đi đến thư phòng đi."
Đại thư phòng của nhà họ Thương nằm ở lầu một. Hai cha con Thương Vũ Thương Ngôn châm nến, ngồi nói chuyện trong đêm. Thương Vũ kể lại chi tiết chuyện yêu đương ngày xưa của ông. Thương Ngôn nghe xong, cảm xúc thật không biết nên như thế nào, chính là hỏi một câu: "Bộ dạng của Lê Lạc và dì Thanh Gia thật sự rất giống nhau hay sao ạ?"
"Rất giống nhau." Thương Vũ lại đáp lại, lập lại một lần nữa.
"Ba. . ." Thương Ngôn chớp chớp mắt, cũng kể lại chuyện của chính mình với Thương Vũ, "Về chuyện kia con. . . con đã hỏi Lê Lạc rồi."
"Là sao kia?" Thương Vũ cũng không có ý kiến gì. Ông ngồi dựa vào lưng ghế sa lông kiểu cách rất đẹp ở thư phòng, lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp xì gà. Thương Vũ muốn hút một hơi, nhưng lại đặt trở về.
"Lê Lạc nói như thế nào?" Thương Vũ cười