Editor: Mẹ Bầu
Đại Kết Cục ( thượng )
Lâm Hi Âm chậm chạp chưa muốn ký tên. Lê Lạc cũng giống như vậy, cô cảm thấy cái bút máy đang nắm trong tay có chút nặng trĩu. Phần điều khoản song phương tự nguyện giải trừ quan hệ hiệp nghị này, Lê Lạc ký tên thay cho cha mẹ, nhưng lại không biết chân chính tâm nguyện của cha mẹ mình sẽ như thế nào.
Chính là vì tâm nguyện của cha mẹ, nên cho tới bây giờ đều không có ước nguyện được đền bù. Vậy thì đoạn nghiệt duyên này cũng chân chính nên cắt rơi xuống thôi.
"Soạt soạt" hai lần, , Lê Lạc gọn gàng ký xuống bản hiệp nghị. Nét chữ cứng cáp, lòng bàn tay đang nắm chặt bút máy hơi hơi nới lỏng ra, nặng nề buông chiếc bút xuống.
Giờ khắc này, Lê Lạc mới chính thức có một loại thoải mái buông lỏng. Người nào cũng biết, có buông bỏ được chấp niệm thì mới được thoải mái. Chỉ là chân chính không biết đến ngày nào đó mới buông bỏ được! Ai biết ngày nào đó kia lại là có một ngày.
Đối diện, Lâm Hi Âm cũng ký tên xuống bản hiệp nghị, điểm chỉ dấu tay. Đến cuối cùng, bà ta vẫn còn dùng cái tên Lâm Hi Âm để ký tên, kết thúc hết thảy. Người đại diện cho bên thứ ba, cũng là Luật sư Trịnh, người năm đó đã phụ trách giải quyết việc di sản của nhà họ Lâm ký tên. ۣۜ Sau khi xác nhận là không ký tên lầm chỗ, ông ta lại ký tên.
Sau đó là hiệp nghị trả lại cổ phần công ty. Lớn lớn nhỏ nhỏ tổng cộng có đến vài phần. Lê Lạc và Lâm Hi Âm đều nhất nhất ký tên. Lâm Hi Âm còn thay con gái Lâm Giai Khởi ký xuống bản hiệp nghị. Hôm nay Lâm Giai Khởi không tới được. Việc Công ty Xuất nhập khẩu Phương Tâm bị phá sản, thực sự là một đả kích rất lớn đối với Lâm Giai Khởi. Cho nên Lâm Giai Khởi căn bản không muốn bước ra khỏi cửa nữa.
"Tôi đều đã ký xong rồi! Xin hỏi còn có việc gì nữa hay không vậy?" Lâm Hi Âm đặt câu hỏi với Lê