Editor: L’espoir
*
Kỷ Phỉ và Tô Gia Danh là bạn cùng lớp.
Cô đảm nhiệm chức ủy viên văn nghệ, Tô Gia Danh là ủy viên thể ȶᏂασ.
Ở tầng hai của Trung tâm Hoạt động Học sinh, cửa sổ phòng hoạt động dương cầm đối diện với sân tennis, bên cạnh là Ban Đối ngoại.
So với các bạn học bình thường trong lớp, cô và Tô Gia Danh có nhiều tương tác hơn do các hoạt động của lớp.
Do đó, cô hiểu rất rõ rằng, ưu điểm của chàng trai không chỉ ở vẻ bề ngoài, mà còn ở chỗ cậu thoạt nhìn có vẻ thô kệch nhưng lại rất dịu dàng và chu đáo, xử lý các công việc trong lớp cũng rất nghiêm túc và có trách nhiệm, không hề qua loa.
Cho nên Kỷ Phỉ cũng không ngoại lệ, bắt đầu để ý đến cậu.
Tuy nhiên, sự quan tâm của cô thực chất không khác mấy so với sự quan tâm của các bạn nữ trong trường dành cho cậu, đều chỉ dừng lại ở mức độ tương đối hời hợt.
Cô coi cậu là một đối tượng tưởng tượng tìиɧ ɖu͙© hoàn hảo, chỉ cần tưởng tượng một chút về cậu vào những đêm khuya cần giải tỏa căng thẳng là đã thỏa mãn rồi.
Bởi vì cô luôn cảm thấy rằng hình ảnh hoàn hảo nhất mà các chàng trai có được trong mắt các cô gái chính là những ảo tưởng tốt đẹp do phái nữ tự tạo ra, nên cô không định phá vỡ ảo tưởng ấy.
Cô thầm mến Tô Gia Danh gần hai năm, chưa bao giờ có ý định bày tỏ tình cảm thầm kín này.
Dù sao thì cậu cũng không có bạn gái, cô có thể duy trì tình trạng hiện tại cho đến khi tốt nghiệp.
Nhưng kế hoạch của cô đã bị đảo lộn hoàn toàn vào hai tuần trước.
…
Lịch học của trường trung học Á Lễ không dày đặc như các trường trung học phổ thông thông thường, sau 3 giờ rưỡi chiều là thời gian hoạt động ngoại khóa, học sinh có thể tự do lựa chọn các hoạt động nghệ thuật hoặc thể ȶᏂασ.
Trung tâm Hoạt động Học sinh luôn nhộn nhịp từ 3 giờ rưỡi chiều đến khi tan học.
Khi Kỷ Phỉ kéo đàn trong phòng tập nhạc dương cầm, mỗi khi nghỉ giải lao, cô thường sẽ nằm sấp lên bệ cửa sổ, nhìn ra sân tennis qua lớp kính.
Ở đây không có bóng cây che khuất, thuận lợi để quan sát toàn bộ sân tennis vào.
Cũng có thể nhìn rõ từng động tác đánh bóng của chàng trai cầm vợt và vung bóng.
5 giờ 10 phút, là giờ tan học.
Sau khi thu dọn vợt, Tô Gia Danh sẽ trở về phòng thay đồ và dành 15 phút để tắm rửa sơ qua.
Tóc của con trai ngắn và cứng, chỉ cần dùng khăn lau qua, đầu còn hơi ẩm là có thể ra ngoài. Ngay cả trong những ngày đông giá rét cũng vậy, cơ thể họ ấm áp như lò sưởi.
Nếu Kỷ Phỉ có thể tình cờ gặp cậu trong tòa nhà, hai người có thể cùng nhau đi bộ đến cổng trường một đoạn rồi sau đó mỗi người lên xe của tài xế nhà mình.
Hôm nay là một ngày đặc biệt.
Hôm nay là thứ sáu, cũng là sinh nhật của Tô Gia Danh.
Cậu đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật tại một biệt thự của mình nằm trong Đường vành đai 2.
Ngay trong lớp học, Kỷ Phỉ đã nhận được lời mời của Tô Gia Danh, muốn cô đến dự cùng cậu sau khi tan học.
Những người tham gia bữa tiệc sinh nhật này hầu hết là bạn bè thời thơ ấu và bạn học cũ của cậu. Chỉ có một số ít bạn học trong lớp được mời.
Ban đầu Kỷ Phỉ không có ý định đi, vì cô không quen biết ai trong số bạn bè của Tô Gia Danh cả, thêm vào đó những người trong nhóm của họ đều rất không thích người ngoài, nghĩ thôi cũng có thể biết được sau khi đi, cô sẽ trở nên lạc lõng đến nhường nào.
Mà với tư cách là nhân vật chính của buổi tiệc sinh nhật, Tô Gia Danh chắc chắn không thể quan tâm đến cảm xúc của từng người được.
Nhưng mà, hôm nay là sinh nhật của cậu.
Thôi thì cho cậu mặt mũi vậy.
Vậy nên Kỷ Phỉ đã đồng ý.
Buổi trưa cô đã nhắn tin cho tài xế, bảo ông tối đến nhà Tô Gia Danh đón cô.
…
Các học sinh trong phòng hoạt động dương cầm thu dọn đồ đạc và lần lượt ra về.
Kỷ Phỉ cho đàn vào hộp đàn, khóa trong két sắt, đợi trong phòng hoạt động mười lăm phút nhưng không nhận được bất kỳ tin nhắn nào từ Tô Gia Danh.
Cô nghĩ chắc là anh bị việc gì đó trì hoãn, cho nên không chủ động hỏi anh.
Trôi qua thêm mười phút, cửa phòng vang lên tiếng gõ.
“Cốc cốc cốc”, ba tiếng, không nhẹ không nặng, không nhanh không chậm, rất đều đặn.
Không giống phong cách gõ cửa bình thường của Tô Gia Danh.
Nhưng ngoài cậu ra thì không ai khác đến gọi cô.
Cô bước đến cạnh cửa, soi gương, chỉ khi chắc chắn mình trông ổn rồi mới kéo cửa ra.
Chàng trai đứng ngoài cửa cao đến mức cô phải gắng sức ngước mặt lên mới có thể nhìn thẳng vào mắt anh được, trước khi đối diện với tầm mắt anh cô còn phải vượt qua chiếc mũi đẹp như điêu khắc của anh, đẹp đến mức tưởng chừng có thể dùng để lướt màn hình điện thoại.
Đó là một khuôn mặt đẹp trai đến mức dường như không cùng thế giới với cô, bình thường cũng rất ít khi có cơ hội gặp nhau.
Ánh nắng xiên chiếu trên hành lang rơi xuống đôi khuyên tai của anh, rồi phản chiếu vào mắt Kỷ Phỉ, chói sáng đến mức cô phải nheo mắt lại một chút.
Trái lại chàng trai chủ động nhếch môi cười, ân cần giải thích: “Tô Gia Danh bị làm phiền đến tận cổng trường sau đó mới nhớ ra chưa sắp xếp cho cậu, vừa hay tớ chưa đi nên bảo tớ qua đón cậu cùng đi luôn.”
Chàng trai là bạn thân của Tô Gia Danh.
Một nhân vật trung tâm của chủ đề khác của trường.
Úc Tuế Chi.
Cùng khối nhưng khác lớp với họ, thỉnh thoảng anh sẽ đến lớp họ tìm Tô Gia Danh cùng chơi bóng.
Có lẽ là do năng lực thưởng thức cái đẹp tuyệt đối đã tác động, Kỷ Phỉ mãi mãi không thể quên được khoảnh khắc lần đầu tiên bắt gặp chàng trai ấy trong lớp học.
Những chàng trai ở độ tuổi này mặc dù đã bắt đầu thoát khỏi vẻ non nớt, nhưng trong từng cử chỉ hành động vẫn vô thức toát lên vẻ muốn làm ra vẻ ngầu, tự cho rằng các cô gái không nhận ra, nhưng sau lưng thì đều bị đem ra làm trò cười.
Đương nhiên đó chỉ là nụ cười thiện ý, một số cô gái thậm chí còn cảm thấy hành vi này của chàng trai rất đáng yêu.
Úc Tuế Chi không giống vậy, có lẽ là từ nhỏ anh đã quen với vẻ ngoài này của mình.
Cho nên từng cái giơ tay nhấc của chàng trai đều toát lên vẻ lười biếng.
Anh không có bất kỳ động tác thừa nào, chỉ khẽ gõ vào cửa kính, sau đó cúi người xuống, ra hiệu cho Tô Gia Danh đang ngồi cạnh cửa sổ ra sân bóng.
Lúc đó Tô Gia Danh đang ngồi bên cạnh Kỷ Phỉ, hỏi cô có muốn đăng ký môn nào trong hội ȶᏂασ của trường không.
Cô là hoàn toàn không giỏi thể ȶᏂασ, đương nhiên sẽ không đăng ký môn nào cả. Chỉ là chưa kịp trả lời, đã bị tiếng gõ cửa này cắt ngang.
Cô dựa gần cửa sổ hơn.
Vừa quay đầu lại đã đối diện với một khuôn mặt đẹp đến nghẹt thở, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Cô sững người trong giây lát một cách rất rõ ràng, mãi cho đến khi chàng trai hơi nghiêng đầu, chiếc khuyên tai trên dái tai phải chiếu ánh sáng mặt trời vào mắt cô, cô mới giơ tay che mắt, hoàn hồn trở lại.
Dường như chàng trai nhận thấy khuyên tai của mình đã gây phiền cho người khác, anh hơi nghiêng đầu, lộ ra vài chiếc răng trắng sáng, sau đó nói với cô qua tấm kính: “À, xin lỗi nhé.”
Nói thì nói vậy, anh lại không hề giơ tay lên, che đi cái tai đeo khuyên tai, hình dáng rất đẹp của mình.
Đẹp trai một cách không kiềm chế, mà có lẽ cũng chẳng biết phải kiềm chế thế nào.
Chỉ cần nhìn thoáng qua, Kỷ Phỉ đã lập tức phán đoán rằng anh chắc chắn không thuộc về thế giới của mình. Nếu thật lòng thích anh, e rằng có ngày sẽ bị anh đùa giỡn đến tan nát.