Thiếu niên đang say mê nghịch phần mềm điện thoại cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái: “Chỉ mới mức thấp nhất thôi, mà đã không chịu nổi rồi?”
Trứng rung trong âʍ đa͙σ rung động theo quỹ đạo mà thiếu niên đã cài đặt sẵn, giống như anh đang dùng ngón tay đâm vào trong cơ thể cô và khuấy động nó.
Điểm khác biệt là, ngón tay của anh có thể khuấy ra tiếng nước dính nhớp, còn bây giờ chỉ có tiếng rung lạnh lẽo và tiếng máy móc.
Nhưng cũng đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi.
“Không, không có…” Kỷ Phỉ run giọng đáp lại anh, cuối cùng còn không quên thêm một câu: “Chủ nhân.”
“Vậy sao?” Úc Tuế Chi cười: “Vậy tớ tăng thêm một mức nữa nhé!”
Giọng điệu rất dễ thương lượng, nhưng cả hai đều biết, thực ra cô không có nhiều lựa chọn để từ chối.
Trong tình cảnh huấn luyện và bị huấn luyện, cái anh cần sự phục tùng của cô.
Hiện tại, cô vẫn còn một số thiếu sót.
Không biết anh đã chạm vào nút nào, cô hít một hơi thật sâu, tiếng ù ù trong cơ thể lại tăng lên, kɧoáı ©ảʍ nhọn buốt đột nhiên ập đến.
Hai chân cô gái mặc váy đồng phục ép chặt vào nhau, cố gắng ngăn dòng dịch nhầy da^ʍ đãиɠ chảy xuống theo gốc đùi.
Nhận thấy sự kháng cự vô ích của cô, Úc Tuế Chi nhướng mày, phát ra mệnh lệnh tiếp theo—
“Bây giờ, lại đây.”
Tiếng bóng đập trong sân tennis xuyên qua rèm cửa rơi vào tai Kỷ Phỉ, cô mở to đôi mắt có chút tan rã nhìn về phía Úc Tuế Chi, vô thức giãy giụa và nhấc chân, muốn đi về phía anh.
“Không đúng, không đúng…” Anh lại cười ngăn cản cô, một khuôn mặt vô cùng chói mắt, nhưng vì ánh mắt quá sâu thẳm mà có vẻ hơi ác liệt, nhưng phải nói rằng, sự ác liệt này đối với Kỷ Phỉ hiện tại mà nói, phù hợp đến mức hoàn hảo.
“Phải bò lại đây chứ…” Anh nói: “Công chúa.”
“Cởi qυầи ɭóŧ ra, sau đó bò lại đây.”
Cái tên “Công chúa” này, là do lúc ký khế ước, Úc Tuế Chi tiện tay điền vào.
Bản mẫu được cung cấp bởi Kỷ Phỉ, cô không đề cập đến một số điều mà cô thực sự không thể chấp nhận được, ví dụ như những hành vi làm tổn thương cơ thể như đâm, cắt,… Cũng loại trừ khả năng anh sẽ đưa ra những điều này.
Dù sao thì cô và anh cũng không quen biết nhau nhiều, cô vẫn chưa thể hoàn toàn tin tưởng anh.
Úc Tuế Chi không có ý kiến gì với bảng điều tra thuộc tính này, sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng một lúc lâu với vẻ thích thú, anh để trống ở cột “Tên gọi có thể chấp nhận”.
Kỷ Phỉ liếc nhìn anh, tiện tay cầm lấy tờ giấy của anh, thay anh điền vào hai chữ “Chủ nhân”.