— Bò lại đây (H) —
Editor: L’espoir
*
Vào giữa mùa hè, buổi chiều tan học, mặt trời di chuyển những điểm sáng một cách bồn chồn, rải xuống từ giữa những tán lá xanh um.
Trong sân tennis, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng bóng đập vào vợt vang lên đều đặn.
Người đánh bóng vung vợt rất mạnh, mỗi động tác đều cực kỳ tao nhã.
Kỷ Phỉ đi ngang qua hành lang tầng hai, liếc nhìn một cái, rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Cô dừng lại trước cửa văn phòng Trưởng Ban Đối ngoại của Hội Học sinh, giơ tay gõ cửa.
Cốc cốc cốc.
Ba tiếng gõ rất đều đặn, không nhẹ không nặng, phù hợp với vẻ ngoài luôn tuân thủ quy tắc của cô.
Bên trong đáp lại một tiếng, cô đẩy cửa vào, nhìn thấy một chàng trai trẻ đang ngồi sau một chiếc bàn làm việc bình thường.
Điều bất thường là ngoại hình của thiếu niên, có tin đồn rằng anh có một phần tư dòng máu Đức, vì vậy tóc hơi xoăn, đồng tử màu xanh lục.
Khỏi phải nói rằng anh rất đẹp trai, là kiểu đẹp trai gây chấn động ngay từ khi nhập học.
Gương mặt góc cạnh, đường nét thanh tú, làn da trắng sứ không tì vết, tay thon dài, vóc dáng cao ráo.
Trở thành Trưởng Ban Đối ngoại đương nhiên không phải vì khả năng giao tiếp xuất sắc của anh, mà là vì gia đình anh rất giàu có.
Ngay cả trong một ngôi trường quý tộc như vậy, anh vẫn nổi bật hơn người khác, có thể dễ dàng thu hút được nhiều sự tài trợ hơn những người khác.
Đối với Kỷ Phỉ mà nói, thiếu niên này thực ra là một nhân vật cần phải tránh xa, nhưng hai người lại xui xẻo mà vướng vào nhau.
Bây giờ, anh là chủ nhân của cô.
Đúng vậy, theo nghĩa thông thường, là bên thống trị trong BDSM.
Úc Tuế Chi, là tên của anh.
Nhưng sau khi vào căn phòng này, cô chỉ có thể gọi anh là — chủ nhân.
“Đóng cửa lại đi.”
Úc Tuế Chi chống một tay lên đầu, tay còn lại đặt trên mặt bàn, giọng điệu nói chuyện rất nhạt nhẽo.
Anh không ngẩng đầu lên nhìn cô, mà cúi mắt mở phần mềm điện thoại trên bàn, khóe miệng nở một nụ cười.
Phần mềm đó có thể kết nối với trứng rung trong cơ thể cô.
Trước khi đến, anh đã dặn cô là phải mang thứ này đến gặp anh.
-
Từ một khoảng cách xa, cô nhìn thấy anh duỗi ra những ngón tay thon dài, nhẹ nhàng chạm vào màn hình điện thoại.
Tiếng ù ù vang lên trong phòng.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn sàng, Kỷ Phỉ vẫn nhũn cả đầu gối, ngón tay chống lên cửa gần như không thể đứng vững được nữa, sắc mặt bỗng chốc trở nên ửng hồng.
Thiếu niên đang say mê nghịch phần mềm điện thoại cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn cô một cái: “Chỉ mới mức thấp nhất thôi, mà đã không chịu nổi rồi?”
Trứng rung trong âʍ đa͙σ rung động theo quỹ đạo mà thiếu niên đã cài đặt sẵn, giống như anh đang dùng ngón tay đâm vào trong cơ thể cô và khuấy động nó.
Điểm khác biệt là, ngón tay của anh có thể khuấy ra tiếng nước dính nhớp, còn hiện tại thì chỉ có tiếng rung lạnh lẽo và tiếng máy móc thôi.
Nhưng cũng đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi.
“Không, không có…” Kỷ Phỉ run giọng đáp lại anh, cuối cùng còn không quên thêm một câu: “Chủ nhân.”
“Vậy sao?” Úc Tuế Chi cười: “Vậy tớ tăng thêm một mức nữa nhé!”
Giọng điệu rất dễ thương lượng, nhưng cả hai đều biết, thực ra cô không có nhiều lựa chọn để từ chối.
Trong tình cảnh huấn luyện và bị huấn luyện, cái anh cần là sự phục tùng của cô.
Hiện tại, cô vẫn còn một vài thiếu sót.
Không biết anh đã chạm vào nút nào, cô hít một hơi thật sâu, tiếng ù ù trong cơ thể lại tăng lên, kɧoáı ©ảʍ nhọn buốt đột nhiên ập đến.
Hai chân cô gái mặc váy đồng phục ép chặt vào nhau, cố gắng ngăn dòng dịch nhầy da^ʍ đãиɠ chảy xuống theo gốc đùi.
Nhận thấy sự kháng cự vô ích của cô, Úc Tuế Chi nhướng mày, phát ra mệnh lệnh tiếp theo…
“Lại đây, ngay lập tức.”
Tiếng bóng đập trong sân tennis xuyên qua rèm cửa rơi vào tai Kỷ Phỉ, cô mở to đôi mắt có chút tan rã nhìn về phía Úc Tuế Chi, vô thức giãy giụa và nhấc chân, muốn đi về phía anh.
“Không đúng, không đúng…” Anh lại cười ngăn cản cô, một khuôn mặt vô cùng chói mắt, nhưng vì ánh mắt quá sâu thẳm mà có vẻ hơi ác độc, nhưng phải nói rằng, vẻ ác độc này đối với Kỷ Phỉ hiện tại mà nói, lại phù hợp đến mức hoàn hảo.
“Phải bò lại đây chứ…” Anh nói: “Công chúa.”
“Cởi qυầи ɭóŧ ra, sau đó bò lại đây.”