Sau khi Tú đã rời đi, bấy giờ Bạch Long và Hạ Thiên đã bắt đầu ngồi lại chỗ cũ, vẫn là không gian đó, mọi thứ vẫn diễn ra như vậy. Hạ Thiên đã lên tiếng: “Chỉ cần được ở cạnh anh như vậy là em vui rồi! Em không dám nghĩ gì sâu xa hơn nữa. Bởi em sợ bí mật mà chúng ta che giấu bấy lâu qua, sẽ bị bại lộ!”
Trước lời nói của Hạ Thiên. Bạch Long liền cười một tay đã đưa xuống nắm lấy tay của Hạ Thiên: “Phải anh xin lỗi về điều này. Khi anh lại che giấu nó, và để cho em sống trong một cuộc sống, chỉ là một người sau màn đêm mà thôi, nhưng anh có thể làm được gì cơ chứ? Trong khi anh không thể tiếp xúc gần với em được nhiều hơn nữa, bởi như vậy sẽ khiến con trai của anh phát hiện, mặc dù nó rất thân thiết với em, thậm chí xem em như là cha của mình, nhưng liệu nó có chấp nhận được mối quan hệ giữa chúng ta hay không? Vậy nên vì muốn giữ được mối quan hệ này, nên chúng ta đành phải che giấu như vậy thôi! Thế nên anh mong em hãy thông cảm cho anh!”
Nghe đến đây Hạ Thiên thở dài, rồi mỉm cười đưa mắt nhìn chăm chăm Bạch Long mà bảo: “Không sao cả! Bởi vì em có thể chịu đựng được chuyện đó mà. Chỉ cần em được ở cạnh anh. Và chúng ta nhất định sẽ ở cạnh nhau cho đến khi không còn trên cuộc đời đầy nữa, trong bí mật này phải không anh!”
Bạch Long chốc lát lại tỏ vẻ buồn mà bảo rằng: “Phải! Em nói đúng, chúng ta chỉ cần như vậy là đủ rồi! Còn giờ anh sẽ đi xuống bếp nấu gì đó, rồi chúng ta cùng ăn nha!”
Chốc lát Bạch Long cũng đã đi xuống dưới nhà bếp, rồi lục lội ở dưới đó để nấu ăn, trong khi Hạ Thiên thì đứng cạnh bên, để quan sát Bạch Long đang nấu ăn, chốc lát lại nở nụ cười trong sự hạnh phúc của bản thân mình, đột nhiên Hạ Thiên đã ôm chầm lấy Bạch Long từ phía sau lưng, mà lên tiếng bảo: “Em cảm thấy thật hạnh phúc, khi anh nấu ăn cho em như thế này, và ước gì đứa bé đó có thể hiểu được rằng, mối quan hệ thật sự mà chúng ta che giấu là gì, và chấp nhận mối quan hệ giữa chúng ta, lúc đó thì gia đình của chúng ta gồm ba người, sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu nhỉ?”
Nghe những lời Hạ Thiên nói trong sự buồn bã. Bạch Long chốc lát đã quay lại, sau đó đặt lên tráng của Hạ Thiên một nụ hôn mà đáp: “Thôi em chỉ cần biết rằng, mọi thứ như vậy là quá đủ với chúng ta rồi, vậy nên chúng ta không cần gì nữa, thế nên đừng buồn, mà hãy tận hưởng cuộc sống hiện tại đi, cuộc sống của ba chúng ta, trong một bí mật được che dấu, của anh và em! Và thậm chí nó đã đi rồi, thế nên chúng ta có thể, nói chuyện với nhau một cách thoải mái, thậm chí là thân mật với nhau...”
Hạ Thiên trả lời trong sự hạnh phúc: “Vâng ạ!”
Sau đó đã ôm chầm lấy Bạch Long vào lòng trong khi anh đang nấu ăn. Cậu đã dần cảm nhận niềm vui khi ở bên anh, lại cảm nhận sự ấm áp của một gia đình hai người, trong cái bếp nọ...
Chốc lát Bạch Long cũng đã nấu xông đồ ăn, cậu bỏ mọi thứ ra dĩa để dọn lên bàn cho hai người ăn.
Ngồi trên chiếc bàn đầy đồ ăn mà hai người cảm thấy thật hạnh phúc và ấm cúng, bấy giờ Hạ Thiên đã gắp đồ để ăn rồi bảo rằng: “Đồ ăn anh nấu lúc nào cũng như vậy. Luôn luôn là số một đối với em!”
Anh bậc cười ánh mắt nhìn chăm chăm cậu, mà trả lời lại: “Em lúc nào cũng khen anh như vậy hết. Thậm chí em đừng khen nữa. Nó khiến anh cảm thấy ngại lắm...”
Nói đến đây hai người đã bậc cười trong niềm vui của bản thân, sau đó họ đã lấy bia rồi uống cùng với nhau, giờ đây anh ngồi xích lại gần cậu hơn, rồi gấp cho cậu cái đùi gà anh nói: “Em ăn nhiều vào nhé! Anh ước gì tối nay chúng ta có thể ngủ cùng nhau. Mặc dù con anh đã đồng ý cho em qua đây ở. Nhưng mà lỡ như chúng ta thân mật và bị nó phát hiện thì sao chứ? Vậy nên anh mới không cho em ở lại đây!”
Trước sự buồn bã của Bạch Long. Hạ Thiên đã mỉm cười lên tiếng trấn an rằng: “Anh à đừng buồn. Cho dù chúng ta không thể thân mật với nhau. Hay gần gũi với nhau mãi thì sao chứ? Thì chẳng sao cả. Bởi vì chỉ cần chúng ta vẫn ở cạnh nhau, và biết rằng chúng ta yêu nhau là được...”
Hạ Thiên vừa dứt lời thì Bạch Long đã dùng môi của mình, để hôn lấy cậu, điều này khiến cậu vừa ngạc nhiên vừa chìm trong sự hạnh phúc, mà nhắm mắt lại để hưởng thụ. Chốc lát sau khi nụ hôn kia kết thúc. Bạch Long đã lên tiếng bảo rằng: “Hạ Thiên à anh thật sự yêu em. Yêu em rất nhiều và liệu chúng ta sẽ phải làm gì trong mối quan hệ che giấu như này? Và anh muốn ở cạnh em nhiều hơn!”
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng bừng của Bạch Long mà Hạ Thiên đã biết điều đó, chốc lát cậu lên tiếng: “Em cũng thương anh rất nhiều. Và đây là điều mà chúng ta khó tiếc lộ được. Và anh say rồi à? Nên mới thổ lộ tình cảm của anh như vậy, với em một cách sổng sàng như này!”