Bí Mật Đau Thương Của Người Cha!

Chương 1: Bạn Tốt Của Cha

Trước Sau

break

Người đàn ông ngồi trên ghế sa lông đang coi điện thoại, khung cảnh xung quanh thật là tẻ nhạt, lúc này âm thanh cánh cửa đã vang lên, từ bên ngoài bước vào một ai đó, ánh mắt nhìn người đàn ông kia, chốc lát lên tiếng bảo:

 

“Tôi mang một ít thịt và cá qua này! Sao dạo gần đây ông ít đi chợ vậy Bạch Long? Bộ ông hết tiền rồi à?”

 

Bạch Long nghe câu nói này mà thở dài đáp, nét mặt mang sự u sầu, cùng một nỗi buồn vô tận: “Phải! Vì chẳng có tiền nên tôi mới không đi chợ. Bởi vì tôi cần phải lo tiền học cho con tôi nữa! Nên chúng tôi chỉ có thể ăn rau ở nhà thôi.

 

Nhưng thật tốt là người bạn thân của tôi, lúc nào cũng mang đến đồ ăn ngon cho tôi. Tôi cảm ơn ông nhiều lắm Hạ Thiên!”

 

Bạch Long vừa dứt lời Hạ Thiên đã nở nụ cười trên môi, nụ cười đó có phần gì đó rất bí ẩn. Trong khi ánh mắt của ông ta, thì không ngừng nhìn chăm chăm về phía của Bạch Long:

 

“Đừng khách sáo làm gì. Chúng ta như là người nhà mà. Và đã như vậy trong nhiều năm nay rồi. Hơn hết tôi xem thằng Tú như con ruột của mình vậy...Thế nên đừng khách sáo. Mà thằng Tú đâu rồi?”

 

Bạch Long đưa mắt nhìn Hạ Thiên sau đó nhìn vào căn phòng, rồi lên tiếng trả lời: “Nó ở trong phòng ý! Còn ông mau xuống nhà bếp bỏ đồ ăn và rửa tay đi. Một lát nữa tôi sẽ nấu cơm cho chúng ta cùng ăn ha...Lúc đó chúng ta sẽ làm vài ly rai rai...”

 

Bạch Long vừa dứt lời Hạ Thiên đã trả lời: “Được rồi, ông bạn già của tôi à!”

 

Nói rồi Hạ Thiên đã đi xuống dưới nhà bếp, trong khi đặc đồ ăn lên bàn, sau đó đi ra ngoài rửa tay. Rồi lại đi lên nhà trên, tiến đến chỗ của Bạch Long mà ngồi xuống lên tiếng bảo: “Xem phim à? Tôi xem chung với. Ở nhà xem phim một mình chán quá. Ước gì chúng ta sẽ xem phim cùng nhau như này mãi ha! Bởi khi có bạn bè cùng coi nó sẽ vui hơn nhiều khi xem một mình...”

 

Hạ Thiên vừa dứt lời ánh mắt đã nhìn chăm chăm Bạch Long như có một điều gì che giấu không thể nói ra. Bạch Long cũng như vậy, sau đó hai người đã cười khúc khích cùng với nhau. Giờ đây Hạ Thiên đặc tay lên chân của Bạch Long mà liền sờ soạng...

 

“Hahahaha nhìn đi cảnh đó thật vui nhỉ? Thậm chí là...”

 

Hạ Thiên chưa kịp nói dứt câu, thì cánh cửa phòng đã mở ra, từ bên trong bước ra một cậu thanh niên tầm 20 tuổi với vẻ mặt đờ đẫn, đầu tóc bù xù, thậm chí còn ngáp ngắn ngáp dài, chốc lát lại đưa tay lên để dụi mắt của mình...

 

Nhìn thấy cậu thanh niên kia, mà đôi bàn tay của Hạ Thiên, đang đặt lên người của Bạch Long, cũng đã vội vàng rút lại như đang lo sợ một điều gì đó, chốc lát Hạ Thiên đã mỉm cười lên tiếng bảo rằng: “Này con dậy rồi à! Hôm nay con không đi chơi cùng với bạn của con sao? Mà lại nằm lười ở nhà như vậy? Thậm chí nếu như con ở nhà mãi thế, thì sẽ không tốt đâu nghe rõ chưa, vậy nên hãy đi chơi, để giúp cho bản thân mình vui vẻ thoải mái hơn, nó sẽ tốt cho sức khỏe của con đó!”

 

Trước những lời nói của Hạ Thiên, cậu nhóc lúc này bật cười khúc khích, rồi lên tiếng bảo rằng: “Bác à hôm nay con cảm thấy thật mệt mỏi trong người, vậy nên con không muốn đi chơi ở đâu hết, và bác lại qua nữa rồi à, sao bác không dọn qua đây sống chung luôn đi, mà cứ qua rồi về chi cho mệt vậy, thậm chí con xem bác như là người nhà của mình mà, về nhà bác cũng đâu có ai đâu chứ, nên ở chung nhà của con thì cũng bình thường...Vì bác thật tốt bụng làm sao, lúc nào cũng quan tâm gia đình của con cả. Vậy nên con xem bác như là cha của mình vậy, thậm chí bác quả là một người bạn tốt của cha con mà...”

 

Trước những lời nói từ cậu, hai người đã nhìn chăm chăm nhau, rồi bắt đầu nở nụ cười, nhưng dường như họ đang che giấu một bí mật gì đó, bấy giờ Hạ Thiên cũng đã tiến đến chỗ con trai của Bạch Long, mà lên tiếng bảo: “Này con à, chú cảm ơn con rất nhiều bởi vì đã xem chú là người thân, nhưng chú không thể ở nhà của con được, bởi chú còn nhà của chú nữa cơ, và chỉ cần qua đây như vậy, thì cũng đủ vui vẻ lắm rồi, thậm chí cháu bảo cháu mệt à, cháu có bị bệnh không? Để chú ra mua thuốc cho cháu uống nhé?”

 

Cậu bé mỉm cười lên tiếng bảo: “À Cảm ơn chú vì đã quan tâm cháu, nhưng cháu không bị bệnh chẳng qua chỉ muốn nằm lười ở nhà thôi, và những gì cháu nói chỉ là nói chơi thôi ạ, thậm chí nó có là sự thật thì cũng không sao, bởi chú quá tốt với gia đình của cháu, nên coi chú như người nhà cũng là đúng thôi, mà lát nữa cháu có hẹn với bạn gái rồi, vậy nên cha và chú ở nhà ăn cơm vui vẻ nhé...”

 

Hạ Thiên cùng với cha của cậu, giờ đây mỉm cười: “Được rồi bây giờ cũng đã trễ lắm rồi đó, con nên đi đi không khẻo bạn gái của con lại chờ”

 

Cậu nở nụ cười trên môi sau lời nói của cha mình, chốc lát cũng đã bắt đầu rời đi...

break
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc